Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 744: Hòa thượng này có chút mãnh

Đúng lúc này, một bàn tay đột ngột xuất hiện trước mặt Mã Quế Phân, túm lấy cánh tay tên ăn mày giả. Tên ăn mày giả lập tức có cảm giác như bị vòng sắt bóp chặt, dù hắn cố hết sức thế nào, cánh tay hắn vẫn cách vai Mã Quế Phân ba centimet! Nhìn theo bàn tay kia, người ra tay không ai khác chính là vị hòa thượng đầu trọc da trắng nõn! Đáng nói hơn là, tên ngốc nghếch này chẳng những không sợ, không giận, ngược lại ra vẻ thấy bạn cũ, cười ha hả, ngơ ngác hỏi: "A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi tới vừa đúng. Bần tăng hỏi ngươi chuyện này, ngươi có gặp qua con gái vị thí chủ này không?" "Gặp qua cái đầu nhà ngươi! Mẹ nó, nhìn đánh!" Tên ăn mày giả cũng hung hãn, vung tay lên là một gậy! Hắn biết rõ, gần đây có cảnh sát tuần tra, bọn họ ồn ào thế này, nếu chậm một chút, liền sẽ bị bắt gọn. Hắn đánh là muốn cho Phương Chính dừng lại, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Đương nhiên hắn chẳng muốn dây dưa khổ sở, nói nhảm với Phương Chính, vung tay lên là đánh! "A Di Đà Phật." Phương Chính mỉm cười, giây sau... Bịch! Một tiếng vang trầm, tiếp đó một người như đạn pháo bay ngược ra! Mấy tên đàn em theo sau bị đụng phải, như bóng bowling, bị húc văng ngã trái ngã phải nằm một đống. Hai tên còn lại không bị đụng thì kinh hãi nhìn về phía hòa thượng bạch y vẫn giữ tư thế đá! Ánh mắt của bọn chúng, như thể đang nhìn quái vật! "Ông trời ơi, một cước đá thằng kia văng xa hơn mười mét! Mẹ ơi, thằng cháu kia ít nhất cũng hơn trăm cân chứ? Sức mạnh lớn thế này sao?" Chàng thanh niên vừa định gọi cấp cứu há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi. Người đàn ông cũng trợn tròn mắt, nghe lời của chàng thanh niên mới hồi thần, chợt tỉnh ngộ nói: "Thảo nào hắn không chạy, thì ra mạnh như vậy!" "Anh, còn gọi điện thoại cấp cứu không?" Thanh niên hỏi. Người đàn ông liếc hắn một cái, nói: "Thế này thì đánh đấm gì nữa! Xem kịch thôi!" Thanh niên cũng cười. . . Nữ phục vụ viên che miệng, trong mắt toàn là ngôi sao nhỏ khi nhìn hòa thượng vẫn giữ nguyên tư thế đá kia, phấn khích nói: "Đẹp trai quá!" Nhưng ông chủ lại không nghĩ vậy, lắc đầu nói: "Đẹp trai có ích gì? Dám động đến người Xà Ca, võ công có cao hơn, thì chống lại dao được sao?" "Bọn họ dám dùng dao?" Nữ phục vụ viên kinh hãi hỏi. "Một lũ chó má, cái gì mà không dám?" Ông chủ thở dài. Dường như đáp lời hắn, đúng lúc tên Xà Ca né được cú đấm bay người của Phương Chính rút ống thép trong tay, một lưỡi dao sáng loáng lộ ra một nửa! Xà Ca cười lạnh nói: "Người của tao, mày cũng dám đánh? Tưởng chỉ có mình mày biết võ à?" Phương Chính hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười tươi rói với Xà Ca, sau đó chân vẫn đang trên không đột nhiên hạ xuống, nghe bịch một tiếng, Phương Chính mượn lực bước mạnh một bước, tiến lên một bước dài, cả người như một bóng ma trắng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Xà Ca! Hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau một centimet! Đồng thời cú chạm của Phương Chính, trực tiếp đẩy lưỡi dao vừa lộ ra một nửa của Xà Ca trở về, kèm theo đó là một luồng lực mạnh mẽ, Xà Ca không giữ được ống thép, ống thép vèo một tiếng bị hất bay, bịch một tiếng rơi xuống đất! Theo bản năng, Xà Ca liếc nhìn ống thép, kết quả kinh hãi thấy, ống thép cắm thẳng xuống nền xi măng, một nửa ống thép đã cắm vào đất! Ngay lúc đó con ngươi Xà Ca như muốn lọt tròng, trong lòng mắng: "Cái mẹ nó rốt cuộc là thứ quái vật gì? Đồ chó má Lữ Thọt, mày không phải bảo hòa thượng này chỉ là một tiểu hòa thượng bình thường sao? Cái này mẹ nó là quái vật!" Nhìn hòa thượng đột ngột đến gần, trán Xà Ca toàn mồ hôi lạnh, hắn thật sự sợ đối phương xem hắn là ống sắt mà giáng cho một đòn, hoặc là đá bay như quả bóng..."Đồ nhi." Phương Chính vẫy tay. Hồng Hài Nhi lập tức chạy đến, đưa ảnh lên. Phương Chính đặt ảnh trước mặt Xà Ca, cười ha hả nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, giúp người một chuyện cũng là công đức. Ngươi mang một thân nghiệp lực thế này, e rằng mọi chuyện không thuận. Chi bằng giúp bần tăng làm một chút chuyện tốt, ngươi xem chút, có biết người này không?" Nghe vậy, Xà Ca trong lòng muốn khóc: "Mọi chuyện bất lợi? Còn có cái gì bất lợi hơn việc gặp phải quái vật này chứ?" Mặc dù trong lòng ngập tràn tiếng mắng, nhưng trên mặt hắn không dám biểu lộ chút nào, nuốt nước miếng, gian nan nói: "Tôi..." "Phùng Đào! Mày lại gây chuyện đấy à? !" Đúng lúc này, một tiếng hô từ sau lưng Xà Ca vang lên. Nghe vậy, Xà Ca hoảng sợ lùi lại một bước, xác định Phương Chính không ra tay, hắn rút ống sắt nhanh chân bỏ chạy! Nếu chỉ là ống sắt hắn còn chưa đến mức sợ thành ra thế này, nhưng trong ống sắt còn có dao! Nếu để cảnh sát bắt được thì có mà chịu trận! Thế là Xà Ca vừa chạy, đám đàn em của hắn cũng tứ tán chạy theo. Đến cả Lữ Thọt cũng ôm ngực, đau đớn nước mắt đầm đìa chạy theo, khiến người bất ngờ là tên này hàng ngày giả què vậy mà chạy nhanh nhất. . . Mọi người thấy đôi chân dài rắn chắc kia thì ngay lập tức vang lên từng tiếng mắng chửi không ngừng. "Thằng chó này, đi đứng tốt như thế còn đi giả què, đáng đánh!" "Thao, đã sớm thấy hắn không ưa, trang bị đầy đủ như thế. . . Mẹ nó, về sau gặp phải mấy thằng chó có đầy đủ đạo cụ thế này thì không cho xu nào!" "Thật là gặp quỷ. . . Thằng què không chân này chạy còn nhanh hơn mình." Lại một người thút thít nói. Người thì than vãn, kẻ thì hò hét. "Wow! Soái ca này thật là lợi hại!" Nữ phục vụ viên nhìn Phương Chính ánh mắt không còn bình thường nữa, như thể đang tỏa ra sao. Còn ông chủ thì mặt đỏ bừng, ba hoa chích chòe khen Xà Ca nửa ngày, kết quả vừa đối mặt đã bị dọa thành cháu. . . Cái mẹ nó, mất mặt quá thể! Hắn không còn mặt mũi mà ở lại xem náo nhiệt, nhanh chóng vào trong kho kiểm hàng. Chàng thanh niên và người đàn ông nhiệt tình tặng cờ lê liếc nhau, cả hai đều thấy được kinh ngạc và phấn khích trong mắt đối phương, trăm miệng một lời nói: "Võ công?" "Anh, em muốn đi xuất gia." Thanh niên theo bản năng nói. Người đàn ông nhiệt tình nói: "Mày hỏi cha cái cuốc xem ông ấy có đồng ý không." Thanh niên lập tức im lặng. . . Còn có một người bị hoảng sợ, đó là Mã Quế Phân, vốn tưởng rằng tiểu hòa thượng gặp nguy hiểm, nàng nóng nảy xông lên chắn phía trước. Trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình mụ mị, không xoay kịp, sợ hết hồn. Kết quả tình thế xoay chuyển, lại thành ra đám người hại người bị đánh thành chó chui gầm chạn. Lúc này cảnh sát vừa nhận được báo án chạy đến, ân cần hỏi: "Hai vị, không sao chứ?" Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, vị thí chủ này chỉ gặp chút kinh hãi, không sao." Cảnh sát là một anh chàng mập mạp nhỏ con, đeo kính, nhìn qua có chút non nớt. Hiển nhiên, có lẽ vừa mới làm cảnh sát không lâu. . . Nhưng anh chàng mập mạp này ngược lại rất nhiệt tình, cũng không chê Mã Quế Phân ăn mặc bẩn thỉu, vừa mở miệng đã nói: "Vị dì này là mẹ của mẹ con hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận