Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 69: 1 âm thanh rống

Chương 69: Một tiếng rống lớn
Trần Tĩnh đảo mắt một vòng, kêu lên: "Tiểu hòa thượng, đầu óc ngươi sao mà cứng nhắc thế? Bây giờ chùa nào mà chẳng mong được truyền thông đến phỏng vấn đưa tin? Ngay ba ngày trước, ta còn nhận được lời mời của Bạch Vân tự, muốn chúng ta đến làm cho họ một phóng sự đấy. Ngươi thì hay rồi, chúng ta tự tìm đến, lại còn đóng cửa không tiếp. Ngươi cứ thế này, coi chừng sau này chúng ta không thèm đưa tin về chùa miếu của các ngươi nữa. Đến lúc đó, nơi này của ngươi coi như thật sự vắng vẻ, không có một bóng người lui tới."
"A Di Đà Phật, các vị thí chủ xin đừng nói nhiều, chốn Phật môn không phải nơi để so tài, chuyện này tuyệt đối không thể. Nay chùa RB đóng cửa từ chối tiếp khách, xin cáo từ." Nói xong, Phương Chính phẩy tay áo một cái, cầm khăn lau bắt đầu lau chùi phật đường. Nơi này không thể ở lại lâu, đối phương nói quá ngon ngọt, hắn thật sợ mình không nhịn được mà đồng ý. Đến lúc đó, bị trừ điểm đánh giá nhiệm vụ còn là chuyện nhỏ, bị trừ công đức thì mới thảm! Hắn mới có 16 điểm công đức, không đủ để mà trừ đâu, lỡ mà dẫn đến Nghiệp Hỏa thì biết sống sao đây?
Phương Chính bước chân đi xa, mấy người bên ngoài nhìn nhau, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Tĩnh Nghiên, ngươi mau mau chuẩn bị quần áo đi." Thái Phương nhìn Tĩnh Nghiên vẫn còn ngơ ngác, không nhịn được nhắc nhở.
Mà mấy người đàn ông khác thì nghểnh cổ lên cao, làm bộ không thấy gì, lại còn cố liếc trộm, như thể người khác không phát hiện ra.
Mặt Tĩnh Nghiên đỏ bừng, nhưng chiếc váy đã bị Độc Lang xé rách mất rồi, vứt vào trong chùa, lại còn hỏng rồi, chắc chắn không thể mặc lại được nữa. Quần áo của mình cô cũng không mang theo, thật sự là có chút buồn bực.
Đúng lúc này, Trần Tĩnh quả quyết cởi áo khoác, đưa tới nói: "Tĩnh Nghiên, em dùng cái này quấn tạm lên người đi, dù sao cũng có chút tác dụng."
Tĩnh Nghiên vốn muốn từ chối, nhưng cứ đi đi lại lại với chiếc quần bó ngoài, dù không hở hang gì, nhưng vẫn rất xấu hổ. Lúc này cô mới gật đầu đồng ý, quấn áo khoác lên người, che đi nửa thân dưới.
Không còn gì để nhìn, mấy tay quay phim hóng hớt cũng thu ánh mắt lại.
Một tên quay phim trong số đó hỏi Thái Phương: "Thái lão sư, giờ sao đây? Cửa đóng, chúng ta vào không được. Một lát nữa Âu Dương Hoa Tai bọn họ đến, chẳng lẽ cũng chung cảnh ngộ bị đóng cửa cho bẽ mặt sao? Vậy hôm nay chẳng phải là chúng ta đi tay không về? Trước đó lãng phí bao nhiêu giấy mực quảng cáo cho cuộc thi đấu hôm nay, kết quả tất cả cùng bị leo cây, vậy thì tòa soạn của chúng ta mất mặt hết."
Thái Phương và Tĩnh Nghiên chỉ còn biết bất lực nhìn nhau.
Trần Tĩnh ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức tường viện không quá cao, trong lòng chợt nảy ra một ý, nói: "Không vào được bằng cửa, thì mình leo tường! Tường này không cao, nhảy một chút là lên được đầu tường, rất dễ để trèo qua. Chỉ cần vào được bên trong, thì có thể mở cổng từ bên trong."
"Có lý, vậy anh leo đi." Tĩnh Nghiên cuối cùng cũng chịu mở miệng, vừa mở miệng xong, mặt Trần Tĩnh liền mày khổ.
Ý tưởng là do hắn đưa ra, nhưng mà leo tường? Hắn không dám!
Một cái con sói lớn như vậy mà hòa thượng kia còn quăng đi như chơi thì ở bên trong không biết như thế nào, nếu bị phát hiện thì không phải là hắn bị đánh gãy chân, rồi quăng ra ngoài sao?
Nhưng Tĩnh Nghiên đã mở lời, hắn cũng không tiện từ chối, trước mặt người đẹp thì dũng khí bỗng trỗi dậy, dưới sự kích thích của hóc-môn nam, Trần Tĩnh nghiến răng nói: "Được, mọi người chờ tôi!"
Nói xong, Trần Tĩnh tung người một cái, ôm lấy đầu tường, sau đó hai chân dùng sức đạp... đạp... bạch bạch bạch... Ngã xuống.
Nhìn bộ dáng phế vật của Trần Tĩnh, Tĩnh Nghiên trực tiếp liếc mắt, thấp giọng mắng một câu: "Thật là phế vật hết chỗ nói."
Trần Tĩnh mặt mày đỏ bừng, vội vàng gọi người quay phim của mình đến giúp, một người thì vịn mông hắn, một người thì ra sức đẩy, cuối cùng hắn cũng leo lên được...
Cùng lúc đó, Phương Chính đang quét dọn phật đường, kết quả phát hiện có động tĩnh ở dưới gầm bàn trong phật đường, cúi xuống xem, thì ra một con chuột đang trốn ở đó! Vừa nhìn thấy Phương Chính, chuột đã nhanh chân chạy trốn!
Phương Chính lập tức nổi giận, phật đường chính là thánh địa Phật môn, là nơi thờ tượng Phật! Chuột vào đây thì không sao cả, chúng sinh vốn bình đẳng mà, nhưng mà chuột chết tiệt nhà ngươi lại dám gặm cả đồ cúng thì là ý gì đây? Không thắp hương, không bái Phật, không bỏ tiền hương dầu, còn trộm đồ nữa?
Phương Chính quát lớn một tiếng: "Dừng lại!"
Mà Trần Tĩnh vừa bò được lên đầu tường, đã vì căng thẳng mà cơ bắp toàn thân đều cứng đờ, thần kinh cũng căng thẳng. Đột nhiên nghe được một tiếng quát lớn như vậy, thân thể run lên, "bịch" một tiếng rơi xuống đất!
May mà mấy tay quay phim ở dưới nhanh tay, kịp thời đỡ được hắn, kết quả hai người cùng lăn thành một đống.
Tĩnh Nghiên thấy vậy, trực tiếp quay mặt đi, không buồn nhìn, một người đàn ông phế thải như vậy, cô còn nghi ngờ không hiểu sao hắn có thể lớn được như thế! Nhìn người ta tiểu hòa thượng kia xem, vung tay lên là quăng một con sói đi, còn tên này cao to lực lưỡng, chân tay lành lặn, leo tường còn không qua được..."
"Trần Tĩnh, nếu không được, thì để Tiểu La thử xem?" Thái Phương tiến lên hỏi thăm, Tiểu La là quay phim bên chỗ của Thái Phương. Tuổi không lớn, nghe Thái Phương nói vậy, lại có chút kích động. Nhất là ánh mắt kia, thỉnh thoảng liếc nhìn Tĩnh Nghiên xinh đẹp.
Trần Tĩnh vốn dĩ đang nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, muốn mượn cớ lùi bước, kết quả thấy ánh mắt của Tiểu La, hóc-môn nam tính lại một lần nữa bùng phát, quả quyết từ chối nói: "Không cần, vừa nãy là sai sót thôi, lần này chắc chắn được! Lão mầm, lại giúp tôi một tay, dìu tôi lên!"
"Trần Tĩnh à, cái đó, tôi thấy, hay là để Tiểu La thử xem sao?" Lão Mầm bị Trần Tĩnh đập cho một trận, cũng có chút sợ hãi trong lòng.
"Thử cái rắm! Người xưa đã dạy chúng ta, ở đâu té thì phải đứng dậy ở đó, dìu tôi lên!" Trần Tĩnh tức giận nói, trước đó đã mất mặt đủ rồi, hắn phải đòi lại thể diện chuyện này!
Lão Mầm bất đắc dĩ, chỉ có thể một lần nữa nâng Trần Tĩnh trèo tường, Trần Tĩnh lại một lần nữa dùng hết sức bình sinh, bắt đầu trèo tường.
Bên trong phật đường, Phương Chính thì mang theo chổi, đuổi theo chuột chạy loạn cả lên, vừa đuổi vừa quát: "Ngươi đứng lại cho ta, dừng lại!" Lúc trước quát lớn thì sợ quấy rầy Bồ Tát, nên lần này Phương Chính nhỏ giọng lại.
Chuột lại càng chạy nhanh hơn, ánh mắt liếc lại, còn lắc lắc cái đuôi.
Phương Chính càng giận, đuổi theo vung chổi xuống định đánh, nhưng nghĩ đến việc sát sinh là tội, đành từ bỏ, đưa tay ra bắt.
Nhưng tốc độ của chuột quá nhanh, mấy cái bắt hụt, chỉ để lại cho Phương Chính một cái bóng lưng xám xịt, sau đó thuận tràng hạt leo lên xà nhà! Nằm trên xà nhà, như tên trộm nhìn Phương Chính, đuôi cứ vung qua vung lại, chi chi kêu bậy.
Phương Chính nghe xong, càng giận dữ, kêu lên: "Đồ vật nhỏ, ngươi cũng dám giễu cợt ta? Có bản lĩnh thì xuống đây cho ta!"
Chuột quay người lại cho hắn một cái mông! Sau đó bò sang một bên, vậy mà nhảy một cái lên trên đèn!
Phương Chính thấy vậy, giật nảy mình! Đèn trong phật đường đều là đèn dầu, không phải đèn điện!
Con chuột này mà cứ chạy loạn trên đó, dầu chảy xuống thì tiền của mình mất trắng à!
Phương Chính cuống lên, quát lớn: "Xuống đây!"
Phù!
Chuột không phản ứng, còn Trần Tĩnh vừa bò lên trên đầu tường bị giật mình, tay mềm nhũn ra, cắm đầu xuống dưới!
Lão Mầm thấy vậy, miễn cưỡng xuất tay đón người, sau đó đúng như dự đoán của mọi người, không đón được, Trần Tĩnh ngã bốn vó lên trời, nằm trên mặt đất ôm eo kêu la không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận