Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 366: Xuống núi

Chương 366: Xuống núi
Chương trước trở về mục lục chương sau trở về trang sách
Bất quá...Độc Lang không có tay, móng vuốt không dùng được, trên miệng ai cũng ngại bẩn, bình thường chỉ là đi vác giỏ, bây giờ giỏ không cần nó ngậm, ngược lại không có chuyện gì làm. Chỉ có thể chạy loạn xung quanh, tìm nấm, sau đó để Hầu Tử hoặc Hồng hài nhi đi hái, đương nhiên gặp những cái nhỏ nhỏ thì sóc cũng có thể giúp một tay, gặp cái lớn a...Kết quả là..."Sư phụ, thật kỳ lạ a, sau chúng ta có rất nhiều nấm không mọc dưới đất. Cái nào cũng đẹp mắt hết..." Độc Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, đụng đến nói.
Mặt Phương Chính đỏ ửng, chẳng lẽ lại nói là do hắn ném à? Nhưng nhặt về rồi, ai ăn đây? Hắn không muốn lãng phí thêm một hạt tràng lực nữa!
Đúng lúc này, Hồng hài nhi kêu lên: "Tịnh Pháp sư huynh, mấy cái nấm kia không ăn được đâu, dù sao ta không thích ăn, ăn nhiều còn bị dị ứng. Điểm này, sư phụ biết mà, cho nên chỉ có thể ném đi thôi."
Vừa nghe đến ném đi, con sóc lập tức chạy tới, kéo ống quần Phương Chính, leo vào trong giỏ, chui vào đống nấm, quậy tung nửa ngày, từ đống nấm chui ra cái đầu nhỏ, kêu rên nói: "Cái nấm siêu cấp vô địch lớn của ta cũng không được ném đi! Sư phụ, mọi người không ăn thì ta ăn được chứ sao?"
Hầu Tử cũng chạy đến, thấy mấy cái nấm mình hái cũng mất, cũng nói theo: "Cái nấm xinh đẹp của ta cũng không thấy, sư phụ, nấm của ta người không ăn thì để cho con ăn đi."
Nghe mấy câu này, Phương Chính thật hối hận đã tiếp tục hái nấm, chẳng phải tự mình tìm chuyện cho mình sao! Đồng thời trong lòng mắng thầm Hồng hài nhi, đúng là đồng đội heo mà, Độc Lang, con sóc, Hầu Tử ba người ngôn ngữ không thông, cho dù Độc Lang phát hiện, nó nói gì, sóc và Hầu Tử cũng chẳng hiểu. Tùy tiện lừa gạt cho qua là được rồi...
Kết quả Hồng hài nhi cứ cố tình ồn ào, lời nó nói, sóc và Hầu Tử lại nghe hiểu! Đây chẳng phải cố tình gây sự sao? Đã chuyện này là Hồng hài nhi gây ra, Phương Chính lưu manh trực tiếp bỏ mặc, đặt giỏ xuống nói: "Tịnh Tâm, chuyện này giao cho con. Các con muốn ăn gì, tự đi hái đi, vi sư chợt nhớ ra còn có việc chưa làm, đi trước."
Nói xong, Phương Chính mở đôi chân dài mét hai của mình, tranh thủ thời gian tránh mặt...
Đơn thuần Hầu Tử, con sóc lập tức chuyển hướng tấn công sang Hồng hài nhi, Hồng hài nhi trợn tròn mắt, mới vừa nãy còn cảm kích Phương Chính, sao chớp mắt đã bị bán đứng? Cái tên sư phụ tiện nghi này, bán đồng đội quá trật tự rồi đi?
Ban đêm, Phương Chính nhìn một rổ nấm đủ màu cùng Hồng hài nhi đồng thời thở dài.
Sóc và Hầu Tử sợ nấm của mình lại bị vứt đi, liền ngồi xổm ở bếp sau không chịu ra!
Phương Chính rơi vào đường cùng, chỉ có thể nấu hai nồi canh nấm, một nồi nấm bình thường, một nồi nước sôi để nguội, sau đó hắn dùng Nhất Mộng Hoàng Lương đánh lừa sóc và Hầu Tử, cho chúng sinh ra ảo giác là nấm của mình cũng được nấu. Kết quả khi ăn, không có mùi vị gì, cứ gọi là cái nấm đẹp mã, ăn thì dở muốn chết, về sau cũng không thèm ăn nữa.
Độc Lang mới mặc kệ bọn chúng, uống canh vào trong bát, đầu muốn cắm cả vào trong bát, uống quên cả trời đất.
Sóc và Hầu Tử thấy vậy liền đi nếm thử một miếng canh nấm thật sự, sau đó đã xảy ra tình huống không thể ngăn cản, uống ngấu nghiến, đáng tiếc con sóc bé như vậy, liều mạng uống cũng chỉ được hai muỗng, sau đó nằm bò lên bàn, ôm bụng to không nhúc nhích... Lẩm bẩm trong miệng: "Ngon ngon quá đi..."
Phương Chính và Hồng hài nhi thấy thế liền nhìn nhau cười một tiếng, không nói gì, lén vui mừng.
Thời gian một ngày trời trôi qua, tháng năm chẳng mấy chốc sắp hết.
Ngày này, Độc Lang đột nhiên chạy tới, đặt mông ngồi trước mặt Phương Chính, trừng trừng nhìn Phương Chính, không nhúc nhích.
Phương Chính khó hiểu: "Tịnh Pháp, con làm gì vậy?"
"Sư phụ, người đã lâu không xuống núi." Độc Lang nói.
Phương Chính ngẩn người, sau đó hiểu được ý của Độc Lang, theo quy củ của Nhất Chỉ sơn, Phương Chính mỗi lần xuống núi đều sẽ mang theo một người, mà còn là thay phiên nhau. Đoạn thời gian trước, Phương Chính bôn ba khắp nơi, mang lễ thôn trời mưa, đối phó với đám trộm săn bắn các loại chuyện, khiến Phương Chính cảm thấy có chút mệt mỏi, định ở trên núi yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.
Kết quả sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ngồi trong Phật đường lại có cảm ngộ mới, một khi ngộ liền vài ngày, chuyện này cũng gần quên mất.
Độc Lang lần này tới, không cần nghĩ cũng biết, đây là muốn xuống núi.
Độc Lang vừa nói xong, trong lòng Phương Chính đang tĩnh thì lại động, đúng là nên xuống núi một chuyến. Trải nghiệm càng nhiều, mới lĩnh hội càng sâu, công đức càng lớn, sớm ngày thành Phật, sớm ngày hoàn tục! Hơn nữa lần trước lĩnh ngộ cũng gần xong, cũng nên ra ngoài nạp điện.
Nghĩ đến đây, Phương Chính cười nói: "Đúng là nên xuống núi, Tịnh Pháp, lần này con cùng vi sư xuống núi có được không?"
Độc Lang cũng chỉ là chạy đến than thở một chút thôi, không có trông cậy vào việc Phương Chính sẽ thực sự đáp ứng chuyện xuống núi. Kết quả không ngờ lại thành, đầu tiên là ngẩn người một lúc, sau đó vội vàng kêu lên: "Được được được...Sư phụ, người nói gì cũng được hết!"
"Nếu đã vậy, con ở lại trên núi đi, để Tịnh Chân cùng vi sư đi." Phương Chính cười híp mắt nói.
Độc Lang nghe xong, vội vàng kêu lên: "Sư phụ, người không thể làm vậy mà...ô ô..."
Phương Chính thấy vậy, liền bật cười, gõ lên đầu Độc Lang nói: "Thôi được rồi, đừng giả khóc nữa, tiếng sấm vang to như vậy, cũng không thấy con rơi giọt nước mắt nào. Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút."
Độc Lang nghe xong, vội vàng đuổi theo Phương Chính, trên đường đi ra ngoài, vừa đi, vừa thấy ai cũng hô: "Sư đệ, ta cùng sư phụ đi ra ngoài nha."
Kết quả đổi lại, một mảnh liếc mắt khinh bỉ...
Lần nữa bước vào Vô Tướng Môn, dù sao cũng đã chuẩn bị đầy đủ, tập trung tinh thần chờ những biến đổi xung quanh, một chút âm thanh, một chút hình ảnh cũng không định bỏ lỡ.
Đúng lúc này, xung quanh xuất hiện một âm thanh, phanh phanh phanh...
Phảng phất có cái gì đó rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm đục, đồng thời trước mắt nhiều một hình ảnh vỡ nát, đó là một cái bánh xe, còn có một tiếng vang thật lớn cùng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
"Không phải chứ, lần này còn quá đáng hơn, đến cả một lời thoại cũng không có?" Phương Chính trong lòng kêu rên, nhưng lại không thể làm gì, bóng tối trước mắt tan đi, hắn phát hiện, vậy mà xuất hiện ở một cổng khu dân cư.
Giống như đi qua một nửa, đột ngột xuất hiện, cũng không gây chú ý cho ai. Đây là một khu dân cư bình thường, tường ngoài có chút cũ kỹ, trông có vẻ là những căn nhà cũ từ mười mấy năm trước. Thời đó không có kiểu nhà cao tầng, chỉ có mấy dãy nhà tấm bảy tầng. Cửa khu cũng không có bảo vệ, chỉ có một cái cổng bình thường, ai muốn vào ra tùy ý.
"Wow! Sư phụ, ở đây thần kỳ quá a! Bụp một cái liền xuất hiện ở chỗ này, thật không thể tin nổi!" Độc Lang lại không biết Phương Chính còn có nhiệm vụ, mở to mắt nhìn ngó xung quanh, thấy cái gì cũng tò mò. Độc Lang về mặt kiến thức còn không bằng Hồng hài nhi, Hồng hài nhi dù sao cũng gặp qua bay trời độn thổ, đối với thủ đoạn khoa học kỹ thuật của con người, cũng chỉ cảm thấy phàm nhân có thể làm được như vậy, cũng rất kinh ngạc mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận