Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 709: Tuyết thôn chi mê

Chương 709: Bí ẩn thôn Tuyết
Hồng Hài Nhi cười hắc hắc nói: "Đến đây lâu như vậy, ta còn chưa thật sự ra tay lần nào. Nếu thật có tà ma quấy phá, ta cũng có thể thoải mái một phen a! Ai nha nha, càng nói càng k·í·c·h· đ·ộ·n·g, trường thương của ta đã đói khát khó nhịn!"
"Bốp!" Phương Chính đưa tay liền cho hắn một cái bạo lật, nói: "Xem cái tiền đồ của ngươi kìa, kiềm chế lại đi. Chuyện này e là không liên quan đến tà ma, bất quá cụ thể ra sao, còn phải đi xem mới biết."
"Cũng đúng." Hồng Hài Nhi nghĩ đến hoàn cảnh thế giới này, lập tức có chút ỉu xìu, bất quá trong lòng vẫn có chút chờ mong. Cái thế giới to lớn như thế này, ngộ nhỡ có nơi nào thích hợp cho yêu ma quỷ quái sinh trưởng thì sao? Tiểu k·í·c·h· đ·ộ·n·g a...
Mang theo Hồng Hài Nhi xuống núi, Phương Chính liền thấy Vương Hữu Quý đang chuẩn bị ra ngoài, hỏi mới biết, Vương Hữu Quý không yên lòng về tình hình thôn Tuyết, dự định đi xem cho rõ. Ít nhất cũng phải biết chút thông tin, trong lòng mới nắm chắc được. Phương Chính nghe xong, lập tức lên xe gắn máy của hắn, thẳng hướng thôn Tuyết.
Thôn Tuyết là thôn gần thao trường ăn chay nhất, cũng là nơi xảy ra nhiều trường hợp nhân viên dã ngoại bị hôn mê nhất.
Đến khi Phương Chính chạy đến, hắn phát hiện, ở cổng thôn vậy mà đỗ không ít xe, xe gắn máy, máy kéo, xe van, xe con đủ cả.
Vương Hữu Quý nói: "Ha ha, những xe này ta đều biết, đều là xe của các thôn lân cận. Xem ra, chuyện thôn Tuyết náo động lần này đã làm mọi người khiếp sợ, nên họ đến đây trước để nắm tình hình."
Phương Chính nói: "Gần có người c·h·ết, cũng trách không được bọn họ lo lắng."
Vương Hữu Quý thở dài nói: "Đúng vậy, bao năm qua đều bình an vô sự, đột nhiên lại xuất hiện chuyện như thế, ai mà không thót tim? Đi thôi, vào xem, chắc là họ đang ở trong thôn ủy hội cả đấy."
Vào thôn, Phương Chính phát hiện một hiện tượng kỳ quái, trong thôn vậy mà không một tiếng c·h·ó sủa, thậm chí gà vịt ngan ngỗng chó đều không thấy con nào! Ngược lại, trên tường lại có mấy con mèo đang nằm sấp, rất dễ thấy.
Phương Chính hỏi Vương Hữu Quý, Vương Hữu Quý cũng vẻ mặt buồn bực nói: "Chính xác là có chút kỳ quái, lần trước đến đây, gà vịt ở thôn Tuyết không ít, chó vàng cũng có vài con đấy. Chẳng lẽ chúng sợ bị tà khí làm hại, nên bị nhốt hết rồi sao?"
Phương Chính nhíu mày, hắn có cảm giác, chuyện này e là không đơn giản như vậy.
Đến thôn ủy hội, quả nhiên thấy một đám người đang ngồi ở trong, vừa mở cửa, một làn khói bay ra, khiến Phương Chính suýt nữa ngất xỉu.
Hồng Hài Nhi che miệng, vẫy tay, lẩm bẩm: "Những kẻ này nghiện t·h·u·ố·c lá..."
Phương Chính cho hắn một cái bạo lật, lúc này mới không dám tiếp tục phàn nàn.
Mặc dù h·út t·h·u·ố·c có h·ạ·i cho sức khỏe, thậm chí việc h·út t·h·u·ố·c ở nơi c·ô·ng cộng là một hành vi rất không văn minh, nhưng ở trước mặt người ta nói như vậy thì có hơi quá làm người ta khó xử.
Nhưng rồi, lại nghe trong phòng truyền đến một giọng nói: "Nghe được tiểu bằng hữu kia nói gì chưa? Đều là bọn nghiện t·h·u·ố·c lá đấy! Bình thường cũng có thấy các người hút nhiều thế đâu, làm gì vậy? Chỉ có chút tà khí thế này mà đã biến các người thành con nghiện t·h·u·ố·c lá rồi?"
"Thôn trưởng Tống, bọn tôi đây không phải đang hút điếu t·h·u·ố·c lá giải tỏa chút căng thẳng sao. Anh xem kìa, đừng có mà nói, có hút nữa đâu." Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi xanh lam cười khổ nói, tiện tay dập tắt điếu t·h·u·ố·c lá. Những người khác cũng vậy cả.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, đa tạ các vị thí chủ. Bần tăng mạo muội rồi."
"Phương Chính trụ trì, ngài đừng khách sáo thế. Mau vào ngồi đi, này ai, mở cửa sổ ra, cho tan bớt mùi." Thôn trưởng Tống cười nói, một cậu thanh niên đang ngồi bên trên lập tức mở cửa sổ ra. Gió thu theo cửa sổ thổi vào, mang theo hơi lạnh của mùa thu, mọi người đều giật mình tỉnh táo hơn không ít. Gió lùa qua cửa, mang đi nhiều mùi khói, không khí trong phòng cũng trong lành hơn.
Phương Chính cùng mọi người chào hỏi, Vương Hữu Quý không khách khí nhiều, trực tiếp đặt mông xuống ngồi. Phương Chính ngồi cạnh Vương Hữu Quý, mọi người cũng không có phân biệt chủ thứ, cứ có chỗ là tùy tiện ngồi xuống.
"Thôn trưởng Tống, rốt cuộc thôn các anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Cấp tr·ê·n có thông tin gì không?" Vương Hữu Quý trực tiếp vào đề.
Thôn trưởng Tống nghe xong, mặt như mướp đắng nói: "Đừng nhắc nữa, nói nhiều rồi lại thêm bực mình. Chuyện này bắt đầu từ hôm qua, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, thằng bé nhà ông Vương đi hái quả trên núi, trên đường về, đã thấy cổng thôn rồi, đột nhiên liền ngã xỉu. Người trong thôn là Lý Tứ chạy qua cứu người, kết quả vừa đến gần, cũng là phù một tiếng cắm đầu tại chỗ. Chuyện cụ thể thế nào, không ai biết...ngược lại là rất tà môn, lúc anh Cao Lão Ngũ đi thì không sao cả, rất dễ dàng đưa người về được. Chúng tôi hỏi cụ thể thế nào, thì anh ấy cũng nói không rõ ràng, chỉ nói khi quay người ôm người thì có hơi choáng đầu một chút là hết. Nhưng chuyện đó thì tính là dị thường gì chứ? Người thường đột nhiên quay người, đứng dậy nhanh, huyết áp không kịp lên cũng sẽ choáng đầu thôi mà. Tôi hỏi qua thì không chỉ mỗi thôn chúng tôi, thời gian đó thôn Đại Nham, thôn Quách gia cũng đều có người bị ngất xỉu trên đường cả."
"Thôn Đại Nham, thôn Quách gia?" Phương Chính nghe xong, lông mày càng nhíu chặt hơn, hỏi: "Bần tăng nhớ không nhầm, những thôn này đều có một đường lên núi đúng không? Chẳng lẽ những người đó đều ngất xỉu trên đường lên núi sao?"
"Đúng vậy đấy? Cho nên chúng tôi mới nghi ngờ là tà khí ở thao trường ăn chay chạy ra ngoài, hoặc là có thứ gì không sạch sẽ. Nếu không sao lại trùng hợp như thế chứ." Thôn trưởng Tống nói.
Phương Chính nói: "Sự việc xảy ra rồi, vậy không có người của chính phủ tới xem xét sao?"
"Có, có chứ, cán bộ khoa học kỹ thuật, còn cả bệnh viện huyện, công an cũng đều tới rồi, kết quả cái gì cũng không phát hiện ra. Huyện trưởng cũng vừa đi chưa lâu, nói đã báo lên cấp tr·ê·n, cấp tr·ê·n nói là đang tìm chuyên gia đến điều tra nghiên cứu, hiện tại cảnh s·á·t đang mang theo chó nghiệp vụ ở bên kia tuần tra rồi. Đường lên núi đều phong tỏa hết rồi, không ai được phép đi vào." Thôn trưởng Tống mặt mướp đắng nói.
Nói đến đây, thôn trưởng Quách của thôn Quách gia, người vừa nãy hưởng ứng thôn trưởng Tống và là người đầu tiên dập tắt tàn thuốc nói: "Tôi thì thấy thế này, chuyện này chắc chắn liên quan đến tà ma. Nếu không, Phương Chính trụ trì, anh làm p·h·á·p s·ự cho thôn chúng tôi, trừ tà đi?"
Lời này vừa nói ra, không ít thôn trưởng đều động lòng, trừng mắt nhìn Phương Chính.
Thôn trưởng của thôn Hồng Nham nói: "Tôi thì không cần, đã mời cao tăng của Hồng Nham Tự xuống núi làm p·h·á·p s·ự rồi."
Phương Chính cười cười, cũng không để ý. Làm p·h·á·p s·ự là nghề nghiệp bên ngoài của nhiều chùa, có thể kiếm thêm chút thu nhập. Bất quá chuyện này có linh nghiệm hay không thì khó nói…
Trước đây Phương Chính cũng từng hỏi Nhất Chỉ thiền sư, rốt cuộc cái gì là p·h·á·p s·ự, làm p·h·á·p s·ự có thực sự có tác dụng không?
Nhất Chỉ thiền sư chỉ cười cười, nói: "Linh cũng có mà không linh cũng có, điều này còn tùy thuộc vào sự tình, tùy thuộc vào từng người, mà kết quả khác nhau."
Nhưng khi Phương Chính hỏi thêm, Nhất Chỉ thiền sư cũng không nói nhiều, chỉ bảo chờ hắn lớn lên, trải nghiệm nhiều hơn thì sẽ tự hiểu. Bây giờ nghĩ lại, Phương Chính đã hiểu ra một chút, như là Khai Quang, đều là một loại sức mạnh của tinh thần tín ngưỡng. Con người suy nghĩ điều gì thì sẽ bị điều đó thu hút, trạng thái tinh thần của con người, thường sẽ quyết định vận may trong bước đi kế tiếp của họ. Những lời này có vẻ huyền ảo, nhưng sự thật thường là như vậy. Càng may mắn thì tâm trạng càng tốt, càng có động lực, càng chịu khó, rồi lại đạt được những thành quả tốt hơn…Càng không may, thì tính khí càng bực bội, với chuyện gì cũng không có hứng thú, hễ không vừa ý chút gì là lại nghĩ do mình xui xẻo, nên cứ né tránh, rồi bỏ lỡ vô số cơ hội. Chuyện như vậy là quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận