Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 855: Nhìn không đủ

Chương 855: Nhìn không đủ
Trần Đại Niên vì không trở thành vướng víu, vì hai tay có thể đi lại được. Lúc trong nhà không có ai, liền từ bỏ xe lăn, thống khổ cắn răng, trói chặt hai chân, dùng hai tay chống đỡ cơ thể tiến lên phía trước, mỗi ngày luyện tập đến mức kiệt sức, nhưng lại muốn trước khi người nhà trở về, phải tỏ ra một bộ ta không sao, rất nhẹ nhàng bộ dạng.
Bất quá, không có tường nào kín gió, cuối cùng chuyện này vẫn bị bé Oanh Oanh phát hiện.
Đó là một buổi chiều, bé Oanh Oanh về nhà sớm, kết quả ở trong hành lang bắt gặp Trần Đại Niên đang dùng hai tay di chuyển, trong khoảnh khắc đó, nước mắt bé Oanh Oanh không kìm được tuôn rơi, trực tiếp quỳ gối trước mặt Trần Đại Niên, oà oà khóc lớn.
"Cha... Ô ô..." Bé Oanh Oanh khóc nức nở nói.
Trần Đại Niên lại cười: "Nha đầu ngốc khóc cái gì? Đã lớn chừng này rồi, còn khóc như heo hai trăm cân vậy."
Bé Oanh Oanh bị Trần Đại Niên trêu chọc, không để ý nước mắt vẫn cứ rơi, nói: "Cha, sao cha lại ra đây làm gì? Nếu cha muốn ra ngoài thì nói với con một tiếng, con sẽ về đưa cha xuống lầu. Còn nữa, xe lăn của cha đâu?"
"Nha đầu ngốc, ta chỉ muốn đi bộ một chút thôi mà, con có cần làm quá lên vậy không? Hơn nữa, cha con cũng không phải là phế nhân, xuống lầu thôi mà, còn cần con đưa sao?" Trần Đại Niên cười nói: "Nha đầu ngốc, ba có thể dùng hai chân đi được, thì cũng có thể dùng hai tay đi được. Ba có thể dùng hai chân đứng lên được, thì cũng có thể dùng hai tay đứng lên được."
"Cha, cha như vậy, nhìn con khó chịu lắm. Cha chờ một chút, con đi lấy xe lăn. Còn nữa, bác sĩ nói rồi, chân cha chỉ cần phối hợp điều trị thì vẫn có cơ hội tốt mà." Bé Oanh Oanh vừa nói câu này, ánh mắt lại có chút bối rối, rõ ràng, lời vừa rồi không phải sự thật.
Nhưng mà Trần Đại Niên lại cười ha hả: "Nha đầu ngốc, con là con gái của cha, con nói dối, cha không nhìn ra sao? Yên tâm đi, chút đả kích này cha vẫn tiếp nhận được. Chẳng phải chỉ là một đôi chân thôi sao? Cha vẫn còn tay mà! Còn về xe lăn? Con vẫn xem ta là tàn tật à? Xe lăn đó, về sau ba không ngồi đâu, chỉ có người tàn tật mới ngồi xe lăn. Ba khỏe mạnh mà! Không tin, ba so tài với con một chút, hai tay của ba cũng không thấy chậm hơn đôi chân ngắn ngủn của con đâu!"
"Cha mới chân ngắn đó..." Bé Oanh Oanh tức giận nói.
Cuối cùng, bé Oanh Oanh vẫn cùng Trần Đại Niên tổ chức một cuộc thi đấu, Trần Đại Niên đương nhiên không thể so được với bé Oanh Oanh, bất quá bé Oanh Oanh cũng không có chạy nhanh mà chỉ đi theo phía sau Trần Đại Niên. Nhìn dáng vẻ chật vật lên lầu của Trần Đại Niên, mắt bé Oanh Oanh bất giác đã ướt đẫm. Nàng biết, Trần Đại Niên làm như vậy, vẻn vẹn, chỉ là muốn cho nàng áy náy ít một chút thôi.
Bé Oanh Oanh che miệng đi phía sau, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, cứ như vậy lẳng lặng đi theo...
Nhìn tính cách sáng sủa của ba, cùng dáng vẻ cố gắng, bé Oanh Oanh dần dần đi ra khỏi bóng ma trong lòng.
Đám mây đen treo trên đỉnh đầu ngôi nhà này cũng theo đó mà tan biến.
Con sóc không hiểu hỏi: "Sư phụ, vì sao hắn không ngồi xe lăn chứ? Chân đều hỏng rồi, không cần thiết kiên trì dùng tay như vậy chứ? Ta cảm thấy việc này hoàn toàn không cần thiết mà?"
Phương Chính lắc đầu, không nói gì.
Độc Lang ngẩng đầu nói: "Có một loại tôn nghiêm, gọi là tôn nghiêm của đàn ông. Tâm không ngã, thì không có gì có thể làm khó được chúng ta! Hắn hẳn là đang dùng một cách khác để chứng minh bản thân, nhưng quan trọng hơn là muốn cho bé Oanh Oanh thấy, để nàng biết, hắn không hề bị đánh bại, cuộc sống vẫn tràn đầy hi vọng. Để bé Oanh Oanh không cần tiếp tục áy náy, bước ra khỏi bóng ma tâm lý. Xem ra, hắn thành công rồi."
Con sóc nghe mà vẫn không hiểu.
Phương Chính lại khẽ gật đầu, đồng ý với cách nói của Độc Lang, tiếp tục nói: "Có một loại đau đớn gọi là đau mà không đau, có một loại nước mắt gọi là không thể rơi, có một loại tình yêu gọi là không thể nói ra, có một loại trách nhiệm gọi là thầm lặng trách nhiệm, có một loại nụ cười là nụ cười của đàn ông. Đó chính là đàn ông, nỗi khổ giấu đi, nụ cười thì phóng ra, gánh vác một gia đình ấm áp."
Mấy đứa tiểu tử kia nghe vậy, đều trở nên trầm mặc.
Cá muối đột nhiên hỏi: "Thế người phụ nữ đó thì sao? Không làm gì hết à?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Một người đàn ông dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể làm cái cột trụ chống đỡ mà thôi, muốn cho gia đình ấm áp, xinh đẹp thì còn phải nhờ vào phụ nữ. Nam nữ phối hợp, mới là hạnh phúc."
Cá muối là một tên lưu manh sống đến vạn ức tuổi, đối với việc này hoàn toàn không hiểu, đầu cá có chút khó mà tiếp thu được.
Hồng Hài Nhi vỗ đầu cá nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Lúc đầu ta cũng không hiểu, cứ đi theo sư phụ nhiều, xem nhiều rồi sẽ hiểu. Đừng có suốt ngày lên m·ạ·n·g, mà phải học hỏi nữa. Sớm muộn cũng sẽ hiểu."
"Lên m·ạ·n·g? Chính là cái khối lập phương tấm kính mà ngươi hay chơi đó hả?" Cá muối hỏi.
Hồng Hài Nhi gật đầu, ra vẻ đàn anh, dẫn theo cá muối đi sang một bên nói chuyện.
Hình ảnh trước mắt lại thay đổi, Trần Đại Niên tuổi ngày càng lớn, nhìn con gái ngày một lớn, trên mặt dù vẫn có nụ cười, nhưng vẻ ưu sầu càng ngày càng nhiều.
Trần Oanh Oanh tan tầm trở về, Trần Đại Niên ngồi đó, nhìn chằm chằm vào con gái, cứ như hồi bé Oanh Oanh còn nhỏ, Trần Đại Niên nhìn mãi vẫn không đủ.
Trần Oanh Oanh cười khổ nói: "Cha, cha cứ nhìn con như vậy, con không ăn cơm được đâu."
Trần Đại Niên ha ha cười nói: "Thật là, cha từ nhỏ nhìn con lớn lên, nhìn con một chút thì đã không ăn cơm được rồi?"
"Thôi được rồi, nhìn cái vẻ mặt của cha kìa, mau ăn cơm đi." Tất Như Tâm trách cứ.
Trần Đại Niên lúc này mới ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ có điều lần này thì không nhìn nữa, nhưng đồ ăn vẫn gắp liên tục. Khiến cho Trần Oanh Oanh liền vội vàng hỏi: "Cha, có phải cha bị bệnh gì không? Động tác của cha làm con sợ quá."
Tất Như Tâm cười nói: "Nói bậy gì vậy? Ông già này thân thể tốt đấy, mới hôm qua đi khám tổng quát, các chỉ số còn tốt hơn cả ta."
Trần Oanh Oanh lúc này mới yên tâm, chỉ là vẫn cảm thấy dạo gần đây Trần Đại Niên hơi là lạ.
Buổi tối, Trần Đại Niên ngồi ở trên giường, cầm tấm hình của Trần Oanh Oanh, nhìn chằm chằm.
Tất Như Tâm tò mò hỏi: "Ông à, ông bị sao vậy?"
Trần Đại Niên thở dài, lắc đầu, không nói gì cả, rồi đi ngủ.
Năm mới đến, Trần Oanh Oanh cuối cùng cũng ngượng ngùng dẫn về một chàng trai cũng ngượng ngùng không kém. Chàng trai này mọi mặt đều rất tốt, Tất Như Tâm nhìn vô cùng hài lòng... Chỉ có Trần Đại Niên ngồi đó cúi gằm mặt uống rượu, sắc mặt có chút khó coi. Bị Tất Như Tâm huých vào eo mấy cái, lúc này mới miễn cưỡng nói mấy câu.
"Tiểu tử à, tình cảm đương nhiên là quan trọng, nhưng sự nghiệp cũng quan trọng như thế. Cháu hiện tại đang ở thời kỳ lập nghiệp, việc cưới xin này thì có thể dời lại..." Trần Đại Niên nói.
"Cha... chúng con đều bàn bạc xong hết rồi." Trần Oanh Oanh kêu lên.
Trần Đại Niên lần đầu tiên trừng mắt nhìn Trần Oanh Oanh, tiếp tục nói: "Con gái nhà người ta, kết hôn vội vàng làm gì? Cũng đâu có bảo con không được gả, muộn mấy ngày không được sao?"
Nói đến đây, mắt Trần Đại Niên trong nháy mắt liền đỏ lên, trừng trừng mắt, nghiêng đầu đi, có chút ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống, nhỏ giọng nói: "Ôi trời, người già rồi. Sức khỏe không tốt, ta đi nghỉ trước."
Nói xong, Trần Đại Niên dùng xe lăn chậm chạp quay về phòng.
"Mẹ, cha con... cha bị sao vậy?" Trần Oanh Oanh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận