Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1261: Phế thải hòa thượng

Với cảnh giới như vậy, Phương Chính tự hỏi mình không làm được, thế nhưng một cô bé nhỏ lại làm được. Không thể trách Phương Chính từ tận đáy lòng bội phục và yêu thích cô bé này. Đúng lúc này, Kim Giai Đồng dường như muốn hỏi điều gì, nhưng lại nhiều lần muốn nói rồi thôi. Phương Chính đương nhiên biết hắn muốn hỏi gì, sau khi được chứng kiến năng lực của Phương Chính, Kim Giai Đồng tự nhiên sẽ nhớ tới lời Phương Chính đã nói. Phương Chính đã nói, hắn có thể chữa khỏi bệnh mù cho mặt trời nhỏ. Trước đó, Kim Giai Đồng xem hắn là người xấu không có ý tốt, chỉ coi hắn là lừa mình. Nhưng bây giờ, Kim Giai Đồng hiển nhiên muốn thử xem... thế nhưng vì trước đó không tin, bây giờ lại mở miệng, da mặt mỏng của hắn làm sao cũng không thể nói ra lời. Kim Giai Đồng không nói, Phương Chính cũng coi như không biết, cười ha ha nhìn về phía trước.
Người leo núi thì khó khăn, nhưng đối với voi mà nói, leo núi cũng giống như đi trên đất bằng vậy. Hơn một giờ đồng hồ, trên đường đi Phương Chính kể cho hai đứa bé rất nhiều câu chuyện về thế giới bên ngoài, khiến hai đứa nhỏ vô cùng hiếu kỳ. Bất quá Phương Chính kể được một lúc thì lại bị kỳ hoa dị thảo nơi này hấp dẫn, sau đó lại biến thành Kim Giai Đồng phổ cập khoa học cho hắn về các loại kỳ hoa dị thảo, thỉnh thoảng có vài con bướm xinh đẹp bay qua, Kim Giai Đồng vội vàng chỉ cho mặt trời nhỏ xem, đáng tiếc, mặt trời nhỏ nhìn không rõ. Bất quá tiểu nha đầu này dường như trời sinh đã biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, cho dù cố gắng mở to mắt cũng không thấy rõ thứ gì, nhưng vẫn vui vẻ vung vẩy tay nhỏ, hô hào theo: "Bướm, bướm!" Nhìn thấy tiểu nha đầu hưng phấn như vậy, Kim Giai Đồng cũng cười rạng rỡ, dường như tất cả niềm vui của hắn đều được xây dựng trên niềm vui của mặt trời nhỏ. Phương Chính nhìn hai đứa trẻ trước mắt, tựa như nhìn thấy cảnh sắc đẹp nhất thế gian.
Anh trai Kim Giai Đồng là cây đại thụ che mưa che gió, dưới cây đại thụ là nụ cười hoa hướng dương xán lạn, vĩnh viễn ngẩng đầu, cười, nhìn cây đại thụ đang che chở cho nàng. Hắn là người bảo vệ nàng, nàng là tất cả của hắn. "Ghen tị a..." Phương Chính thầm cảm thán trong lòng.
Rất nhanh một đoàn người lên đến trên núi, kết quả vừa lên đến đỉnh núi, một đám mây đen nhẹ nhàng kéo tới, mưa to lập tức đổ xuống. Kim Giai Đồng nhanh chóng giật mấy tàu lá chuối tây lớn cho muội muội che mưa, Phương Chính thấy vậy, khẽ lắc đầu, cởi chiếc áo cà sa màu xanh nhạt, ôm hai đứa bé vào lòng, mưa rào xối xả, nhưng lại không làm ướt chiếc áo cà sa màu xanh nhạt, bên dưới hai đứa bé vừa mới đầu còn lo lắng bị ướt người, sẽ bị bệnh. Khi cả hai phát hiện áo cà sa dù gặp mưa cũng không ướt, tính trẻ con nổi lên, vui vẻ nhìn mưa to bên ngoài, dường như trong mưa có đồ vật gì đó thú vị, thỉnh thoảng lại duỗi tay nhỏ ra hứng mưa, rồi lại rụt về. Phương Chính nhìn hai đứa trẻ cười tươi như hoa, cũng cười theo, ngẩng đầu nhìn về phương xa, Phương Chính ngạc nhiên phát hiện dường như nơi mưa chỉ có một mảnh trên đầu bọn họ. Lại nhìn ra xa hơn, đó là một mảng tầng mây vụn vỡ, ánh mặt trời vàng chói xuyên qua kẽ hở chiếu xuống mặt đất, phác họa nên một cảnh sắc quang ảnh vô cùng tươi đẹp. Càng xa hơn là một mảng trời xanh thẳm, ánh mặt trời rọi khắp nơi, đúng là một ngày nắng rực rỡ!
Phương Chính ngẩng đầu nhìn những đám mây trên trời, cảm thán nói: "Thiên nhiên, thật đúng là kỳ diệu a."
Kim Giai Đồng cười nói: "Đại sư, đây là lần đầu tiên ngươi đến YN sao?"
Phương Chính kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Bởi vì kiểu thời tiết này ở YN rất bình thường mà, phía đông trời nắng, phía tây có mưa, mười dặm đã khác trời rồi. Chúng ta từ nhỏ đã nhìn kiểu thời tiết này, sớm đã thành thói quen rồi. Chỉ có người ngoài, mới cảm thấy kỳ lạ." Kim Giai Đồng có chút đắc ý nói.
Phương Chính cũng cười, nhưng hắn cười không phải đắc ý, mà là nhớ tới câu nói đùa mà trẻ con Đông Bắc hay nói: "Trời nắng trời mưa tưới con rùa..."
Kiểu thời tiết ở YN này có vẻ như rất giống vậy a! Phương Chính nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra, nếu không thì chắc chắn đừng mong sống mà rời khỏi YN. Mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh, một cơn gió lớn thổi qua, mây đen mang theo mưa to cứ thế bay đi, Phương Chính thậm chí còn nhìn thấy bóng lưng của nó đi xa, cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu. Sau cơn mưa trời lại sáng, hai đứa nhỏ lập tức chạy ra, Kim Giai Đồng tìm những cành cây không bị ướt xung quanh, chất thành một đống, sau đó lại dọn sạch một mảnh đất không có đất đá, dùng tảng đá vây lại, tạo thành một cái lò.
Sau đó đem cành cây bỏ vào chất đốt, Phương Chính kinh ngạc nói: "Kỹ năng sinh hoạt dã ngoại của ngươi đúng là đầy điểm rồi a."
Kim Giai Đồng đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, ta từ nhỏ đã sống trong núi lớn này, sớm đã thành quen. Đại sư, ta đi tìm chút gì đó ăn."
Nói xong, Kim Giai Đồng mang theo muội muội đi. Hiển nhiên Kim Giai Đồng mặc dù thừa nhận Phương Chính, nhưng vì tình yêu với muội muội, nên hắn đặc biệt không yên lòng về cô em gái đôi mắt không tốt lắm, chân cũng không được khỏe này, dường như ngoại trừ chính hắn, giao cho ai hắn cũng đều không yên lòng, cho nên vô luận làm cái gì, đi đâu hắn cũng đều mang theo muội muội, không rời một bước. Đối với điều này, Phương Chính không hề ép buộc điều gì, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, để tránh hai đứa trẻ gặp nguy hiểm. Voi cũng không đi, cứ nằm bên cạnh, ủ rũ vung vẩy cái vòi, dường như đang chơi đùa, lại tựa như đang buồn chán giết thời gian.
Không lâu sau, Kim Giai Đồng hái một ít nấm dại trở về, một tay nâng không hết, màu xanh, màu trắng, màu nâu, các loại nấm làm Phương Chính hoa mắt. Tuy ở trong núi lớn Đông Bắc cũng có nấm, nhưng chủng loại không nhiều, ít nhất những loại nấm quanh một chỉ chùa là rất ít. Kim Giai Đồng cầm nấm về, Phương Chính cơ bản là không nhận ra được...
Kim Giai Đồng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phương Chính, liền biết hắn không biết, cười nói: "Đây đều là những loại nấm tương đối phổ biến ở chỗ chúng ta, chỗ này một bó là nấm kê, cái kia là nấm gan bò, cái giống cây dù nhỏ này là nấm trúc, đây là nấm mặt trắng..." Kim Giai Đồng thao thao bất tuyệt giống như đếm từng loại nấm, Phương Chính thì như một học sinh tiểu học, từng cái nhận biết, ghi nhớ. Còn mặt trời nhỏ bên cạnh, thì sau khi anh trai gọi tên một loại nấm, liền cầm lấy một cây nấm, sau đó đôi tay nhỏ khéo léo dọn dẹp sạch sẽ cây nấm. Nhìn bộ dáng của nàng tựa hồ thường xuyên làm việc này, cho nên đôi mắt mặc dù nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể dựa vào cảm giác của đôi tay, nhanh chóng xử lý sạch nấm.
Phương Chính vốn cũng định giúp đỡ, nhưng liếc thấy mấy cái mặt trời nhỏ đang xử lý nấm, sau đó hắn cố gắng lắm mới phát hiện, nấm do mặt trời nhỏ xử lý còn sạch hơn so với hắn trừng to mắt ra mà làm sạch! Thế là, hắn dứt khoát từ bỏ, an tâm chờ được ăn thôi. Đồng thời Phương Chính cũng có chút hoài nghi nhân sinh, tay của hắn và con mắt, rốt cuộc có phải thật không vậy...
Bữa tối cũng do Kim Giai Đồng làm, dùng mấy lớp lá sen, lại dùng thủ pháp đặc biệt, gói nấm và nước lại, kín không một kẽ hở, sau đó dùng đất cách lửa để làm nóng. Mới đầu Phương Chính chỉ cảm thấy đây chỉ là một cách làm cho vui, chưa chắc đã ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận