Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 226: 3 nén nhang

Chương 226: Ba nén nhang
Xuống núi, Vương Hữu Quý đã ở dưới chân núi chờ sẵn, chào Phương Chính một tiếng, Phương Chính vội vàng đi tới.
Nhất Chỉ thôn, Vương gia là một gia tộc thế gia vọng tộc, đông người nhất, theo như lời Vương Hữu Quý, ban đầu nơi này gọi là Vương gia thôn, sau này mới đổi tên. Hiện tại Vương gia dù không phải là bá chủ một thôn, nhưng vẫn chiếm một nửa nhân khẩu trong thôn. Số còn lại là các dòng họ gia đình khác.
Vương gia có khu mộ tổ, một khi có người qua đời đều được chôn cất ở đó. Còn những nhà khác đều tự tìm các huyệt đất phong thủy tốt để an táng...
Vương Hữu Quý đã hẹn trước, Phương Chính đương nhiên đi thẳng tới khu mộ tổ của Vương gia.
Vương Hữu Quý lớn tiếng hô: "Đi thôi!"
Nhưng mọi người đều đã đứng dậy, Phương Chính lại không nhúc nhích, mà là bình tĩnh nhìn một nữ tử mặc váy hoa. Thời tiết mặc dù đang ấm dần lên, nhưng Đông Bắc vẫn chưa ấm bằng miền Nam, tháng tư mới vừa đến, người mặc váy còn rất ít, vậy mà hôm nay lại gặp một người.
"Phương Chính, ta có vấn đề gì à?" Vương Á Nam cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, khó hiểu hỏi.
Vương Hữu Quý cũng nói: "Đúng đó, pháp sư Phương Chính, có vấn đề gì sao?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Thí chủ, mặc váy lên núi, đó là bất kính với tổ tiên. Tế tổ là chuyện vô cùng nghiêm túc, cô ăn mặc quá sặc sỡ, sẽ khiến tổ tiên cho rằng cô rất ngạo mạn trong chuyện này."
Vương Á Nam kinh ngạc, nói: "Còn có kiểu nói này nữa sao?"
Vương Hữu Quý vỗ trán một cái, nói: "Đúng đúng đúng... Đúng là có kiểu nói này, trước đây ta từng nghe một câu chuyện, một nữ tử mỗi lần đi tảo mộ đều mặc váy, kết quả con gái của cô ta từ nhỏ đã bị ong bướm vây quanh, tác phong không được đoan chính, sau này tìm đại sư xem xét mới biết, nguyên nhân là do cô ta ăn mặc quá đẹp khi đi viếng mộ, khiến tổ tiên bất mãn, dẫn đến con cái xảy ra chuyện. Đương nhiên, đây chỉ là chuyện kể thôi..."
"Chú à, thời đại nào rồi mà còn quan trọng chuyện này," Vương Á Nam liếc mắt, căn bản không tin.
Phương Chính nghiêm mặt nói: "Câu chuyện này có lẽ là bịa đặt, nhưng bản thân cô có thể nghĩ, tế tổ là việc nghiêm túc như vậy, mà cô lại có thể ăn mặc tùy tiện, xem thường như vậy. Vậy thì ý nghĩa của việc tế tổ còn đâu? Tế tổ là để thể hiện sự tôn trọng đối với tổ tiên, phát huy đạo hiếu. Người đời sau thấy người trước hiếu thảo thì noi theo. Nếu tất cả mọi người học theo cô, sau một vài năm, nhiều thế hệ bỏ bê, cuối cùng sẽ thế nào? Cô nghĩ còn có ai đến tế bái tổ tiên nữa không? Đây là một sự truyền thừa, cũng là một sự giáo dục."
Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Á Nam ửng hồng, cô mím môi nói: "Phương Chính, thật không ngờ, từ khi anh làm trụ trì lại thay đổi nhiều đến vậy, còn dạy dỗ cả tôi nữa."
"Dạy dỗ cô sao? Phương Chính nói sai chỗ nào à? Đồ sinh viên học cho hết chữ? Mau về thay quần áo đi!" Cha của Vương Á Nam quát lớn.
Vương Á Nam bĩu môi nói: "Biết rồi, thay là được chứ gì... Tôi đâu có nói anh ấy nói sai, chỉ là... bị người cùng lứa tuổi dạy dỗ, cảm giác cứ... khó chịu."
"Tôi thấy là cô làm sinh viên, bị học sinh bỏ học dạy nên mới khó chịu đó chứ gì?" Mẹ của cô hiểu con gái nhất, Vương Á Nam đỏ mặt, vội vàng chạy đi.
Thấy chuyện như vậy, Vương Hữu Quý cũng cẩn thận hơn, không bao lâu, một cô gái đang mang thai cũng bị đưa về nhà.
Hầu Tử khó hiểu hỏi: "Người đó sao thế?"
Phương Chính nhỏ giọng nói: "Có thai."
"Có thai thì không đi được sao? Trong tộc hầu của ta, có thai vẫn đi được mà," Hầu Tử không hiểu.
Phương Chính nói: "Theo truyền thống thì con gái có thai lên núi tế tổ, nơi tế tổ âm khí nặng, rất dễ ảnh hưởng tới thai nhi. Ví dụ như bị quỷ hồn nhập vào, chiếm đoạt thân thể của thai nhi, làm những chuyện tàn ác... Mấy chuyện này nói ra thì hơn phân nửa ngươi không hiểu, nhưng ý thật sự là núi cao đường hiểm, hơn nữa trên núi rắn rết nhiều, phụ nữ mang thai đi lại dễ bị mất thăng bằng mà ngã, huống chi là leo núi? Đi đường núi nếu té ngã, gây sinh non, hoặc nghiêm trọng hơn thì sẽ mất nhiều hơn được. Còn việc tế tổ, họ không đi, chỉ cần có người thay họ lên mộ phần thắp hương, nói một tiếng là được."
Hầu Tử lúc này mới hiểu rõ cặn kẽ, nhưng nó lại không hiểu vì sao đạo lý đằng sau đơn giản vậy mà nhất định phải dùng lý do phức tạp như vậy để dọa người ta chứ?
Phương Chính thấy Hầu Tử nghi hoặc, nhỏ giọng nói: "Đây chính là chỗ thâm sâu trong trí tuệ của người xưa, 'ngẩng đầu ba thước có thần linh', làm cho lòng người sinh ra sự e dè, mới không làm xằng làm bậy. Cũng đạo lý như vậy, người xưa tin vào quỷ thần, mọi thứ đều quy cho quỷ thần, người xưa liền sẽ kiêng kị hoặc nghiêm túc đối đãi. Nếu không nói như vậy, có một số người liều lĩnh sẽ ỷ vào sức khỏe của mình mà làm bừa."
Hầu Tử gãi đầu, dù hiểu ra, nhưng trong lòng vẫn còn đủ loại nghi hoặc.
Phương Chính cũng không vội, con khỉ này mới tiếp xúc với xã hội loài người, nghe không hiểu cũng là chuyện thường.
Không bao lâu, mọi người đã chuẩn bị xong, đàn ông khiêng đồ, phụ nữ đi theo sau, cả đám người trùng trùng điệp điệp lên núi.
Đi vòng qua Nhất Chỉ Sơn, phía sau còn có vô số Đại Sơn, đó là dãy Trường Bạch Sơn, dưới chân Đại Sơn còn có những ngọn núi nhỏ, những ngọn núi này có tên, cũng có những ngọn núi vô danh. Còn khu mộ tổ của Vương gia thì nằm trên một ngọn núi tên là Vương Phúc Sơn...
Đoàn người đi mất hơn hai giờ mới tới được khu mộ tổ của Vương gia.
Về mọi công việc, Vương Hữu Quý đều đã biết rõ, còn làm tỉ mỉ hơn cả Phương Chính, nên Phương Chính cũng không còn gì để nói. Tất cả mọi thứ diễn ra theo trình tự, đến cả bọn trẻ con cũng bị người lớn lôi kéo, không cho chạy lung tung.
Phương Chính thì có nhiệm vụ giúp đọc kinh, đó cũng là điều duy nhất mà hắn cần làm.
Phía nhà họ Vương đã xong, Vương Thiên lại chạy tới giúp các gia đình khác, nhà Tống Nhị Cẩu, nhà Dương Hoa, nhà Dương Bình, nhà Đàm Cử Quốc... cuối cùng đến nhà Tôn Tiền Trình.
Mộ phần nhà Tôn Tiền Trình được táng ngay bên cạnh ruộng của nhà, nên không cần đi bao xa là tới.
Tôn Tiền Trình ngước nhìn lên trời, nói: "Pháp sư Phương Chính, nhà ta mới chuyển tới không bao lâu, cả nhà chỉ có ba miệng ăn, anh chị em đều đang làm ăn ở miền Nam, không về được. Nơi này cũng chỉ có mộ của cha mẹ, mộ của tổ tiên thì không có ở đây, thậm chí là có khi cũng không tìm được. Việc tế tổ này quả thật là khó khăn..."
Phương Chính khẽ lắc đầu nói: "Thí chủ không cần phiền lòng, tế tổ cũng không phải cứ phải đi tới từng ngôi mộ mới là tế tổ. Nếu mộ của cha mẹ ngươi ở đây, thì mọi chuyện đều dễ giải quyết."
"Ồ?" Tôn Tiền Trình kinh ngạc nhìn Phương Chính, chuyện này cũng có cách giải quyết sao?
Phương Chính nói: "Trên tay ngươi có ba nén hương, nhưng đừng cùng lúc dùng hết. Ngươi lấy một nén nhang trước, lúc bái thì nói: "Tôn thị lịch đại tổ tiên, hưởng thụ khói hương, đến đây thụ hưởng lễ tế". Làm vậy tương đương với việc bái tất cả tổ tiên của cả dòng họ.
Nén hương thứ hai là hương chủ, nếu là tế cha mẹ, vậy thì nói "ba ba mụ mụ, hôm nay là ngày giỗ của hai người, kính mời hai người đến đây thụ hưởng lễ tế".
Nén hương thứ ba là thay mặt người nhà bái lạy. Anh chị em của ngươi đang ở bên ngoài, không về được, ngươi cần thay họ giải thích một chút, ví dụ như công việc bận rộn, đường xá xa xôi... để tổ tiên không trách móc, ngươi thay họ thắp hương. Đồng thời, hãy niệm tên những người không đến, và con cháu của họ, đồng thời khẩn cầu tổ tiên phù hộ cho công việc của họ thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, bình an là được. Làm như vậy, ngươi đã giải quyết mọi việc cần làm trong ba nén nhang này rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận