Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1340: Kết hôn

Chương 1340: Kết hôn Phương Chính nói: "Nếu ngươi đã yêu thích, tại sao nhất định phải từ bỏ?"
Dư Niên nói: "Không phải ta muốn từ bỏ, mà là... Có những lúc, mộng tưởng và hiện thực, cũng cần phải chọn một trong hai."
Phương Chính càng thêm không hiểu: "Ngươi đã kiếm được rất nhiều tiền, vẫn chưa đủ sao?"
Dư Niên một hơi hút cạn điếu thuốc, lại lấy thêm một điếu, hút một nửa, lúc này mới thở dài ra một làn khói đặc, như trút được gánh nặng, khẽ nói: "Ta đã nói rồi, tác giả mạng, cũng không được xã hội chủ lưu tán thành. Cho nên, khi ta quen bạn gái, căn bản không có hi vọng gì, xem mắt nhiều lần, còn có thể trông cậy vào điều gì.
Bất quá cũng may, khi đó ta thanh toán tiền cọc mua nhà ở huyện, rồi tiền cọc mua một chiếc xe nhỏ mười mấy vạn, trong túi cũng có chút tiền, không đến mức quẫn bách như hồi đầu.
Bạn gái ta cũng đọc tiểu thuyết, nên khi nghe ta viết tiểu thuyết thì rất thích thú. Về sau càng nói chuyện càng hợp, cũng ở bên nhau.
Ban đầu ta tưởng mùa xuân của mình đến rồi, không ngờ, đến lúc bàn chuyện cưới xin, phiền phức lại kéo tới.
Lần đầu tiên gặp phụ mẫu nàng, ngươi không tưởng tượng nổi đâu, ta còn không được vào cửa nhà bọn họ."
Phương Chính im lặng: "Vì sao?"
Dư Niên cười khổ nói: "Ta ở ngoài cổng nhà họ, nghe thấy ba nàng nói: Cái thứ tác giả vớ vẩn gì chứ? Đều là chuột trong cống ngầm, có được cuốn nào bán chạy ra nước ngoài không? Có được cuốn nào để đời không? Hôm nay kiếm được tiền, ai biết ngày mai có chết đói không! Ta nói cho con biết, con tìm nó làm gì, chi bằng tìm công chức, công việc ổn định, đãi ngộ phúc lợi đều tốt. Để ta giới thiệu cho con một người, ngày mai con đi xem mắt thử đi."
Phương Chính ngạc nhiên...
Dư Niên nói: "Haiz, bây giờ thì đã hiểu rồi chứ? Vượt qua được cửa ải của người trẻ, thì còn khổ sở hơn khi đối diện với phụ mẫu, bọn họ căn bản không tán thành công việc của ta.
Lần thứ hai đến, ba nàng trực tiếp chặn ta ở cổng, giọng điệu kì quái nói: Muốn cưới con gái ông, mua trước một căn nhà, viết tên con gái ông vào đó rồi tính tiếp.
Ta nói, ta đã có một căn nhà, hai người sau khi cưới, coi như là tài sản chung sau hôn nhân, mỗi người một nửa.
Ba nàng lại không đồng ý, thẳng thừng nói: Không có nhà thì đừng có mà nói chuyện.
Bạn gái đối với ta thật sự rất tốt...
Hơn nữa, bọn ta đám tác giả mạng đều rất khép kín, rất đơn thuần, không suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn sống yên ổn, cùng bạn gái kết hôn sinh con thôi.
Sau đó, ta bán nhà đi, vay thêm chút tiền để mua một căn nhà khác.
Sau đó đưa nhà nàng hai mươi vạn tiền sính lễ.
Ta thực hiện đúng yêu cầu của ba nàng, ba nàng mới đồng ý để con gái gả cho ta."
Nghe đến đây, Phương Chính cũng thở dài một tiếng, không ngờ kết hôn lại phiền phức đến vậy. Phương Chính sờ sờ cằm, thầm nghĩ: Nếu trước đây mình xuống núi sớm, có lẽ đời này bần tăng đừng mong kết hôn được, haiz... Bần tăng nghèo thế này, chắc độc thân đến cuối đời mất.
Dư Niên tiếp tục nói: "Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, giấc mơ đẹp của ta vừa mới bắt đầu, thì ác mộng liền ập đến.
Ta đi vay mượn khắp nơi để làm tiệc, thân bằng hảo hữu đều đến..."
Nói tới đây, Dư Niên như lạc vào hồi ức, lúc nói chuyện, vẻ mặt vô cùng phức tạp, đau khổ.
Phương Chính chợt nghĩ ra, mở Nhất Mộng Hoàng Lương, tiến vào giấc mộng của Dư Niên.
Trong một hồi ồn ào náo nhiệt, Dư Niên bị phụ mẫu đánh thức dậy từ trên giường, bảo mặc bộ đồ mới mua vào, chải chuốt lại đầu tóc, rồi chào hỏi họ hàng cô dì chú bác, sau đó đi theo đoàn xe...
"Tiểu tử, giỏi đấy, cuối cùng cũng kết hôn, xong việc, qua nhà cậu chơi nhé!"
"Này, hôm nay chú mày phải uống nhiều thêm hai chén đấy, ha ha..."
"Nhà lão Dư thêm người, chuyện tốt mà. Này, nhớ sinh thêm hai đứa nhé, nhiều con nhiều phúc!"
"Anh Tiểu Dư, lát nữa em muốn lì xì lớn nha!"
"Anh Tiểu Dư, anh muốn ăn kẹo không?"
"Hắc hắc, được thôi, cứ đi trước mặt mấy anh em đã. Tranh thủ thời gian xuất phát đi, anh em cũng muốn xem cô dâu!"
"Đúng! Tất cả đều đi, hôm nay nhất định phải rước được cô dâu về!"
"GOGOGO..."
Nghe những lời của bạn bè người thân, Dư Niên trong lòng cũng có chút đắc ý, liên tục đáp lời từng người, sợ bỏ sót ai, nhưng dù sao hắn cũng không quen ứng phó những trường hợp như vậy, hai mắt mờ mịt, cũng không biết nên nói chuyện với ai, nên làm gì...
Toàn bộ quá trình đều bị nhân viên công ty tổ chức đám cưới, cô dì chú bác kéo đi, mang hoa cài áo, lấy tiền lì xì, còn phải nghe quy tắc này nọ...
Trong khu dân cư cũng bị đám cưới náo loạn tưng bừng, rất nhiều người tập thể dục buổi sáng cũng bỏ dở, đến xem náo nhiệt.
Dư Niên thì bận rộn chào hỏi mọi người, đồng thời trong những lời chúc tụng, đi theo đoàn xe xuất phát...
Ra khỏi khu dân cư, Dư Niên vẫn có thể nghe được tiếng hô phía sau.
"Anh Tiểu Dư, nhớ đem chị dâu về nhé!"
"Cướp về!"
"Ha ha..."
Đoàn xe đi khoảng ba tiếng, cuối cùng cũng đến nhà gái.
Nhưng so với sự náo nhiệt bên nhà Dư Niên, thì nhà gái lại có vẻ lạnh lẽo tiêu điều, chẳng có mấy ai, thấy đoàn xe đến cũng không ai ra đón.
Thấy cảnh này, không ít người tỏ ra không vui, nhưng là ngày đại hỉ, không ai lớn tiếng nói ra.
Dư Niên cũng có một dự cảm không tốt, nhưng vẫn hít sâu một hơi, tự nhủ: "Tiền cũng nhận rồi, nhà cũng đã mua, chắc là không có vấn đề gì đâu."
Nói xong, Dư Niên dẫn theo đám người nhà bạn bè lên lầu, đến lầu ba, Dư Niên bắt đầu gõ cửa.
Kết quả trong phòng một chút động tĩnh cũng không có.
"Chuyện gì vậy? Sao không ai trả lời vậy?" Bác cả của Dư Niên hỏi.
"Dư Niên, có phải chú tìm nhầm cửa không?" Anh họ của Dư Niên hỏi.
Dư Niên lắc đầu nói: "Không thể nào, mọi người nhìn xem, trên cửa còn có đồ trang trí của công ty tổ chức đám cưới kia."
"Đúng là chỗ này, không sai đâu. Hôm qua chúng ta còn vào đây để trang trí mà, thợ trang điểm còn đang ở bên trong kia. Mọi người chờ một lát, để ta gọi hỏi thợ trang điểm xem có chuyện gì." Người của công ty tổ chức đám cưới bắt đầu gọi điện, kết quả đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy.
"Có phải gõ cửa không đủ mạnh không? Hay là nhét chút lì xì vào thử xem?" Có người đề nghị.
"Bỏ đi, cái cửa này đóng chặt thế, làm sao mà nhét lì xì vào được? Cho dù có nhét vào, cái lì xì mỏng dính đó, ai mà thèm chứ?" Bạn Dư Niên nói.
Dư Niên lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho bạn gái, kết quả lại nghe báo đã tắt máy.
Đang lúc mọi người bó tay thì cửa nhà bên cạnh mở ra.
Người bước ra là một ông lão, ông lão vừa thấy nhiều người thế thì giật mình, nhìn thấy trang phục mọi người đang mặc, ngạc nhiên nói: "Mấy người đây là tới đón dâu?"
Dư Niên nói: "Đúng vậy, con với Tiểu Diệp kết hôn, hôm nay đến đón cô ấy."
Ông lão "ồ" lên một tiếng rồi nói: "Thế này à... Vậy các cậu còn đứng đây làm gì, mau vào đi chứ?"
"Ông à, tụi cháu gõ cửa muốn nát rồi mà bên trong không có động tĩnh gì hết." Bạn của Dư Niên phàn nàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận