Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 380: Cảnh cáo

Lúc này lại có một tiếng hoan hô vang lên, Lỗ Chính nghe tiếng nhìn lại, lập tức sững sờ ngay tại chỗ! Chỉ thấy trên sân bóng rổ, một đám trẻ con đang chơi bóng rổ, đánh hăng say như vậy, một thiếu niên, nhảy lên không trung, trong tiếng gầm rú giận dữ, Slam Dunk! Hắn nhận ra, đó là Vương Khôn, gã mỗi ngày bị chửi dưới lầu, nhưng lại chơi bóng rất giỏi. Gần như cùng lúc đó, Trần Vĩ cao hơn mét chín gầm thét nhảy lên, vung bàn tay lớn như quạt hương bồ, chắn tới! Nhưng Vương Khôn không xoay người, chuyền bóng, đồng đội bắt bóng, ném rổ! Bụp! Khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, quả bóng rổ vừa được chuyền đi, liền bị một bóng hình màu trắng ngăn lại! Nhìn kỹ lại, là một con chó Đại Bạch! Chó Đại Bạch nhảy lên không trung, đầu va vào quả bóng rổ, làm bay bóng rổ. "Ngao ô!" Chó Đại Bạch ngửa mặt lên trời hú dài, phảng phất như đang kêu gào. Vương Khôn thấy vậy tức giận cũng là bất lực, mắng to: "Mày, con chó Đại Bạch, không phải bị rận à? Nhảy cao như vậy? Mày ăn khỉ đột mọc lên à?" Lỗ Chính trợn mắt há hốc mồm, một con chó vậy mà biết chơi bóng? Cái này... Thật khó tin! Không có tay mà cũng có thể chơi bóng sao? Lại nhìn Vương Khôn, ánh mắt của Lỗ Chính cũng trở nên nóng rực, Slam Dunk, đó là điều hắn hằng mong ước, đáng tiếc, dù cho hai chân của hắn còn tốt, cũng không thể nhảy cao như vậy. Hắn yêu bóng rổ, nhưng không phải cứ yêu thích là sẽ giỏi. Lỗ Chính không đi lên phía trước, chỉ đứng yên lặng trong góc xem, hắn thích cái cảm giác không ai để ý đến mình mà mình vẫn có thể chăm chú xem bóng. Trận bóng tiếp diễn, lần này Lỗ Chính thật sự ngây người, Độc Lang hoàn toàn chính xác không có tay, nhưng tên này căn bản không dẫn bóng, mà là chạy loạn khắp nơi, nhờ tốc độ và sức bật, cản các đường chuyền bóng của đồng đội Vương Khôn cái này đến cái khác, khiến không thể tạo thành thế công hữu hiệu, khiến Vương Khôn và đồng đội kêu khổ liên tục. Còn đồng đội của Trần Vĩ thì lại vô cùng phấn khích, nhiều lần tổ chức tấn công, khiến đội của Vương Khôn chỉ có thể liên tục lùi về phía sau. Lỗ Chính che miệng, đơn giản không thể tin vào mắt mình, một con chó, lại có thể thay đổi cục diện trận đấu. Vương Khôn và đội của Trần Vĩ đã thi đấu không phải một hai lần, mỗi lần đều cân tài cân sức, lần này vậy mà biến thành như vậy, hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi. Lỗ Chính ngầm hiểu, Phương Chính muốn Vương Khôn ra mặt, Vương Khôn và Trần Vĩ hiểu ý. Lần nữa phát bóng, Vương Khôn điên cuồng dẫn bóng, vượt người, nhảy lên: "Trần Vĩ, có bản lĩnh thì mày lại lên cản tao xem nào!" "Nhào vô thì nhào vô!" Trần Vĩ cũng nhảy lên, bàn tay thô to xoay tròn, đập tới! Rầm! Một tiếng trầm vang lên, quả bóng rổ bị Trần Vĩ chặn bay ra ngoài, bay lên cao, vẽ một đường cong tuyệt đẹp bay về phương xa, cuối cùng bịch một tiếng rơi xuống trước mặt Lỗ Chính rồi lại nảy lên... Cũng không biết có phải ông trời giúp đỡ hay không, quả bóng rổ lại bụp một tiếng rơi vào ngực Lỗ Chính! Lỗ Chính theo bản năng hai tay giữ lấy quả bóng, cảm giác đã lâu rồi! Cảm nhận mặt ngoài gồ ghề của quả bóng rổ, ngửi mùi cao su, Lỗ Chính sững sờ! Hắn lại có thể một lần nữa bắt được bóng rổ! Trong khoảnh khắc đó, trong đầu hắn chỉ có bóng rổ, thậm chí quên mất mình đã bị lộ, bị người khác nhìn thấy. Ngay khi Lỗ Chính còn ngẩn ngơ, một giọng nói vang lên: "Này! Anh bạn, bắt ổn đó, cùng chơi đi?" Lỗ Chính ngây người một lúc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vương Khôn và Trần Vĩ sáp lại gần, Vương Khôn lau lau mũi, nói: "Anh bạn, ngẩn ngơ gì thế, chơi bóng đi?" "A... A? Ta..." Lỗ Chính cúi đầu nhìn hai chân của mình, đột nhiên ném bóng rổ cho Vương Khôn, quay người định đi, chân của hắn như thế này làm sao mà chơi bóng? Đây là đang chế nhạo hắn sao? "Dừng lại! Nếu ngươi là đàn ông thì đừng chạy! Chẳng phải là hai chân tạm thời không đi lại được sao? Làm chậm trễ chuyện chơi bóng chắc?" Vương Khôn nói. Trần Vĩ bĩu môi nói: "Bỏ đi, người ta không thích chơi bóng rổ, thật sự thích, đừng nói là có hai chân, dù không có thì cũng có thể chơi bóng được!" "Ra là không thích bóng rổ... Đi thôi, chúng ta chơi bóng đi. Vừa nãy mày dám cản cú úp rổ của tao, lát nữa tao cho mày biết tay!" Vương Khôn nói. "Chặn mày, đây không phải là chuyện rất bình thường à?" "..." Đang nói chuyện, Vương Khôn và Trần Vĩ quay người đi về phía sân bóng rổ. Lỗ Chính quay lưng về phía hai người, không chạy nữa, mà là trong đầu không ngừng vang lên lời của hai người, thật sự thích, là có thể chơi bóng sao? Nhưng mà, hắn có thể đánh sao? Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Khôn và Trần Vĩ càng lúc càng xa... Đúng lúc này, một bóng hình màu trắng đi đến phía sau lưng Lỗ Chính, đột nhiên đẩy xe lăn của hắn về phía trước. Lỗ Chính giật mình, nhìn lại, đẩy xe lăn rõ ràng là con chó Đại Bạch! "Ngươi làm gì?" Lỗ Chính cuống lên. Độc Lang cho hắn một ánh mắt khích lệ, giống như lúc hắn xuống lầu vậy! "Ta... ta không chơi bóng được." Lỗ Chính nói. "Ngao ngao!" Độc Lang kêu hai tiếng. Lúc này, Phương Chính xuất hiện: "Nó nói, nó giúp ngươi. Nó cũng muốn chơi bóng, nhưng lại không có tay, ngươi có tay, nó có chân, hợp tác một chút thế nào?" "Hả?" Lỗ Chính mờ mịt. "Ngao ô!" Độc Lang căn bản không cho Lỗ Chính cơ hội cự tuyệt, một tiếng tru dài vang lên, phảng phất là đang tuyên chiến, đồng thời dùng đầu đụng vào Lỗ Chính thúc xe lăn về phía trước. Trần Vĩ thấy vậy, ha ha cười nói: "Anh bạn, bắt bóng!" Đang nói chuyện, Trần Vĩ ném bóng rổ cho Lỗ Chính, Lỗ Chính theo bản năng giơ tay đón lấy, kết quả trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, chắn trước mặt hắn. Đây là một thanh niên mặt đầy mụn, thanh niên đó la hét: "Đừng mơ vượt qua được ta!" Lỗ Chính nhìn ánh mắt của đối phương, không có sự kỳ thị, không có khinh bỉ, không có đồng cảm, mà chỉ có thái độ sẵn sàng chiến đấu! Hắn thích cái cảm giác này! Trong thoáng chốc, Lỗ Chính phảng phất quên đi mình không có hai chân, trong lòng hắn chỉ có bóng rổ! Chỉ có đối phương! Chỉ có một tín niệm: "Vượt qua hắn!" Lỗ Chính gần như theo bản năng đập bóng rổ, sau đó phía sau lưng bị đẩy tới, một cú ngoặt mạnh xông lên. Xe lăn xoay tròn, thanh niên mặt mụn căn bản không thể cản nổi, Lỗ Chính bị Độc Lang đẩy từ phía bên phải xông ra, thanh niên mặt mụn vừa định ngăn cản, Độc Lang lắc đầu, xe lăn đổi hướng, rẽ một vòng nhanh chóng, vượt người! Thanh niên mặt mụn vô cùng ấm ức nhìn Lỗ Chính và bóng lưng của Độc Lang, la lên: "Không công bằng! Tên kia đúng là xe tăng hạng nặng! Hoàn toàn không thể ra tay!" Mọi người nghe vậy, lập tức cười phá lên. Nhưng mà... "Tít!" Một tiếng còi của trọng tài vang lên. "Lỗ Chính, cậu dẫn bóng bước, thẻ vàng." Trọng tài hô. Lỗ Chính ngây người một lúc, nhưng hắn không những không nản lòng, ngược lại càng thêm phấn khởi! Vừa nãy khi xe lăn vượt người, quả thật hắn không có đập bóng rổ, mà là ôm bóng rổ đi qua, hoàn toàn phạm quy. Tuy bị phạt, nhưng hắn rất vui, hắn thích cái cảm giác công bằng này! Không có ai vì hắn không có chân mà chiếu cố hắn, và cũng tương tự không ai vì hắn không có chân mà kỳ thị hắn! "Huynh đệ, đừng ngẩn người, cái này chỉ mới bắt đầu. Nhìn kỹ năng dẫn bóng của cậu, cũng không tệ đó, tay lão làng rồi nhỉ. Cùng tên kia phối hợp tốt vào, cậu chính là chiến xa hạng nặng mạnh nhất của chúng ta, nghiền nát bọn chúng! Sau lưng có tao che chắn, chơi chúng nó!" Trần Vĩ vỗ vai Lỗ Chính nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận