Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1266: Trần Long mất tích

Phương Chính hai mắt khẽ đảo, nói: "Ngươi đầu to như vậy, còn sợ một đứa trẻ con nhỏ xíu như vậy sao?"
Voi gật gù đắc ý mà nói: "Sợ chứ, sao lại không sợ? Con người đáng sợ lắm...".
"Đáng sợ? Sao ta lại thường xuyên nghe nói các ngươi gây họa cho loài người vậy? Như là vào thôn cướp sạch đồ ăn trong làng ấy." Phương Chính căn bản không tin.
Voi khổ sở nói: "Ngươi nghĩ bọn ta muốn thế à? Đó cũng là do bị ép, hết cách thôi, rừng núi bị con người chặt trụi hết cả, chỗ ở của bọn ta ngày càng nhỏ, thức ăn ngày càng ít. Đến mức muốn ăn một bữa no cũng khó. Dù chuối tây không ít, nhưng cái thứ đó ăn nhiều, đi nặng ra khó chịu lắm."
Nghe vậy, Phương Chính không tiếp tục móc mỉa voi, mà rơi vào trầm tư.
Thế giới hiện nay, số lượng loài người ngày một tăng, không gian sinh tồn càng ngày càng lớn, cần tài nguyên cũng càng ngày càng nhiều. Kéo theo đó, việc loài người và động vật tranh giành tài nguyên thiên nhiên là điều khó tránh khỏi.
Nhưng khó tránh khỏi không có nghĩa là không thể điều chỉnh, chí ít, hiện tại mọi người đang cố gắng đi theo hướng này.
Phương Chính nói: "Ta không đại diện được cho tất cả mọi người, chỉ đại diện cho riêng ta, nói với ngươi một tiếng xin lỗi. Là do loài người đã phá hủy nhà của các ngươi..."
Voi ngược lại không quan trọng, lắc lắc mũi nói: "Không có gì mà xin lỗi, nói thật, tộc nhân của ta không để ý việc loài người lấy đi những thứ không cần thiết của bọn ta, bọn ta chỉ muốn được tiếp tục sống..."
Lời voi nói nhẹ nhàng, nhưng Phương Chính nghe lại thấy nặng trĩu, con người đang theo đuổi cuộc sống tốt đẹp và chất lượng, còn các loài động vật hoang dã lại chật vật vì mưu sinh… thậm chí chỉ cần sống thôi, bọn chúng đã thấy thỏa mãn rồi.
So sánh hai bên, Phương Chính cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cuộc sống sau này tính sao? Còn định đi quấy nhiễu lung tung trong làng người nữa à?" Phương Chính hỏi.
Voi gật gù đắc ý nói: "Ta cũng không biết, dù sao phải kiếm được cái ăn cho no bụng đã."
Phương Chính linh cơ khẽ động, nói: "Ta ngược lại có một cách, có thể giúp các ngươi về sau có ăn uống no đủ, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Mắt voi sáng lên, hỏi: "Cách gì?"
Phương Chính ghé sát nói nhỏ vài câu, voi tỏ vẻ ngạc nhiên...
Phương Chính nói: "Tin ta, ngươi cứ làm theo ta nói, sẽ không có vấn đề đâu."
Voi nói: "Được thôi, đợi ta làm vương rồi, ta sẽ thử."
"Vương?" Phương Chính kinh ngạc hỏi.
Voi nói: "Đương nhiên rồi, ta là công chúa của bầy voi bọn ta đấy!"
"Phụt!" Phương Chính phun một ngụm nước ra ngoài, kinh hãi nói: "Công chúa? Mẹ ngươi á?"
Voi phát cáu: "Ngươi mù hả? Chẳng lẽ ta là đực à?"
Lúc này Phương Chính mới nhớ, loài voi này, thủ lĩnh bầy thường là voi cái, voi cái phụ trách chỉ huy bầy đàn hoạt động, còn voi đực chủ yếu làm lực lượng bảo vệ.
"Được rồi, đừng nóng giận, chuyện ngươi làm thủ lĩnh, ta sẽ giúp ngươi." Phương Chính nói.
"Thật sao?" Voi đã thấy bản lĩnh của Phương Chính, tự nhiên tin hắn.
Vận may không tệ, chiều hôm đó đã tìm thấy bầy voi, trải qua một phen nhọc nhằn, thuận lợi thăng cấp thành đại Boss của bầy, chuyện tiếp theo, mọi việc đều diễn ra theo đúng dự đoán của Phương Chính.
Con người và voi chung sống hòa bình, tuy không thể gọi là hòa hợp nguyên sinh thái, nhưng ít nhất, cục diện giằng co giữa hai bên xem như đã chấm dứt.
Phương Chính sớm rời YN, mục tiêu của hắn là mau chóng về nhà, đi xa đã lâu, cũng không biết chùa Một Chỉ bên kia thế nào rồi.
Lấy vé máy bay, ngồi lên máy bay, sau một giấc ngủ đã đến Đông Bắc.
Máy bay hạ cánh, Phương Chính lập tức mở Hoàng Lương Thần Thông, che mặt mũi mình lại, nếu không chỉ với ảnh hưởng của hắn ở khu vực này, chắc chắn không thể yên tĩnh được.
Trở về thôn Một Chỉ, Phương Chính liền phát hiện, không khí trong làng hình như có chút không đúng.
Thấy Phương Chính trở về, Tống Nhị Cẩu vội vàng chạy tới, lôi kéo Phương Chính vào nhà.
Tống Nhị Cẩu nói: "Phương Chính trụ trì, người đã về rồi!"
Phương Chính buồn bực hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Nhị Cẩu nói: "Chắc chắn là có chuyện rồi, Trần Long con trai nhà Trần Kim mất tích rồi!"
Phương Chính nghe xong thì giật mình, Trần Long cao to vạm vỡ, còn là một gã trai trẻ lực lưỡng, vậy mà cũng có thể mất tích sao?
Tống Nhị Cẩu tiếp lời: "Chuyện này nói ra cũng hơi kỳ quái, Trần Long không phải là mở công ty ở phương nam sao, sau này thôn Một Chỉ mình phát triển, hắn liền chạy cả hai nơi, mang đồ ở chỗ mình ngược ra phương nam bán. Mấy món đồ điêu khắc thủ công của mình ở bên đó vẫn rất được ưa chuộng, kiếm lời được không ít tiền, cũng kéo theo kinh tế cho làng mình không ít."
Phương Chính nói: "Việc này đúng là chuyện tốt, có làm ra được mà không có kênh tiêu thụ thì cũng chẳng ăn thua. Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến việc Trần Long mất tích?"
Tống Nhị Cẩu nói: "Thật ra ta cũng không rõ có liên quan hay không, nhưng mà ta nghe Trần Kim nói, từ tháng trước Trần Long bắt đầu có chút không bình thường. Mỗi lần về đều nói với Trần Kim mấy chuyện như khoa học với thần linh không xung đột, thần linh chỉ là công nghệ khoa học kỹ thuật cao cấp hơn. Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ, ban đầu mọi người cũng không ai để ý, kết quả Trần Long bỗng nhiên mất tích. Ta cảm thấy, rất có thể chuyện này có liên quan đến nhau."
Phương Chính hỏi: "Trần Kim thí chủ nói sao về chuyện này?"
Tống Nhị Cẩu nói: "Hắn có thể nói sao được? Hắn hiện tại cũng sắp sầu chết rồi, nhà hắn tang thương thảm thiết, mỗi ngày khóc lóc nỉ non. Đúng rồi, hiện giờ Trần Kim đã lên đường đến phương nam, cảnh sát bên đó cần hắn hỗ trợ điều tra chuyện gì đó..."
Phương Chính cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, có điều thông tin quá ít, hắn cũng không thể phân tích ra manh mối gì.
Rời khỏi nhà Tống Nhị Cẩu, Phương Chính chưa đi được mấy bước đã bị Vương Phù Hộ Quý lôi vào nhà, cũng nói về chuyện của Trần Long.
Vương Phù Hộ Quý còn trực tiếp hơn, nói: "Phương Chính trụ trì, ta biết ngươi có bản lĩnh, ngươi xem thử xem, có thể nghĩ cách giúp Trần Kim một tay, mau chóng tìm ra Trần Long được không?"
Phương Chính nói: "Vương thí chủ yên tâm, chuyện này ta đã biết thì nhất định phải quan tâm, chờ ta về chùa chuẩn bị xong xuôi, rồi sẽ xuất phát, có gấp cũng không thể vội vàng được."
Vương Phù Hộ gật gù: "Chỉ cần ngươi chịu giúp là tốt rồi, thôi, về núi xem sao đã."
Phương Chính cáo từ rời đi, sau đó hắn mới thấy khổ sở, hễ đi được vài bước lại có người kéo lại một bên nói chuyện này, rõ ràng ai ai cũng biết cả rồi. Nhưng xét cho cùng đây cũng là chuyện riêng của nhà Trần Kim, vốn đã là chuyện đau lòng, lại còn mang ra bàn tán ngoài đường, sợ sẽ làm người nhà họ Trần thêm đau khổ.
Cho nên từng người, đều lén lút như làm chuyện xấu vậy...
Mãi mới ra được khỏi làng, về đến trên núi, Phương Chính đã thấy cá muối đang ngồi ở trước cổng, ngồi đối diện với một người phụ nữ đang ôm mặt khóc, cá muối cũng đang khóc theo, không biết đã khóc bao lâu rồi. Nói tóm lại, lúc Phương Chính đi qua, người phụ nữ đã bắt đầu lau nước mắt, càu nhàu nói: "Sao ngươi lại còn khóc to hơn ta?"
Cá muối nói: "Không khóc thì ta ngồi có biết làm gì đâu, khóc chung cho có bạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận