Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1433: Phật đường bên trong tiếng cười

"Đinh! Thiên nhãn, ngươi đã từng có Thần Thông, bây giờ đổi lại, chỉ cần tiêu hao một lần cơ hội rút thưởng là đủ. Có muốn bắt đầu đổi hay không?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính gật đầu nói: "Đổi!"
Sau một khắc, mắt Phương Chính hơi nhói, tiếp theo cảm giác quen thuộc trở về.
"Tạm thời an tâm, đóng cửa lớn chùa lại, hôm nay bắt đầu, vi sư muốn bế quan một thời gian." Phương Chính nói xong, mở thiên nhãn, lần nữa nhìn về phía tương lai, trực tiếp nhìn mười năm sau!
Kết quả thế giới mười năm sau là—— trống không!
"Chuyện gì xảy ra? Lại là trống không?" Phương Chính nhíu mày, mặt đầy vẻ mờ mịt.
Nhìn một năm sau, vẫn là trống không!
Sáu tháng sau vẫn là trống không!
Nhìn một tháng sau vẫn là trống không!
Phương Chính nghiến răng, nhìn ngày mai, vẫn là trống không!
Phương Chính lập tức bốc hỏa, trong lòng hét lớn: "Hệ thống, đây là làm sao vậy? Thiên nhãn mất tác dụng rồi sao?"
"Đinh! Ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không biết, thế giới của ngươi rất vi diệu, hoàn toàn khác với Linh Sơn." Hệ thống nói.
Hệ thống đều không biết là nguyên nhân gì, Phương Chính thật sự trợn tròn mắt, ngồi xếp bằng trên mặt đất, cau mày... Trống không, tại sao tương lai lại đều là trống không?
Phương Chính ngửa đầu nhìn tượng Quan Âm Bồ Tát trước mắt, không nhịn được hỏi: "Bồ Tát, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"
Đáng tiếc, tượng Quan Âm Bồ Tát cũng không có bất kỳ phản ứng nào...
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy, quay người chuẩn bị đi ra, đi hai bước, chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng phì phì, tựa như ai đó nhịn cười không được một tiếng.
Lông mày Phương Chính nhướn lên, đột nhiên quay đầu, cẩn thận quan sát sau lưng, không có ai cả!
Nhưng Phương Chính tin chắc, hắn tuyệt đối nghe thấy có người cười! Chẳng lẽ trong phật đường còn có người khác? Nghĩ đến đây, Phương Chính tìm khắp trong ngoài phật đường một lần, vẫn không có gì cả!
"Sư phụ, người đang làm gì vậy?" Hồng hài nhi nhìn thấy bộ dạng của Phương Chính, không hiểu tiến lên hỏi.
Phương Chính nói: "Không có gì, vừa rồi vi sư muốn ra ngoài, hình như nghe được có người cười trong phật đường. Nhưng tìm khắp phật đường cũng không thấy người... Thật sự kỳ lạ."
Hồng hài nhi cười nói: "Chẳng lẽ là ảo giác à?"
Phương Chính lắc đầu nói: "Có lẽ vậy..."
"Sư phụ, người trả Thần Thông lại cho ta, ta mở thần thức ra quét một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Hồng hài nhi đề nghị.
Phương Chính nghe xong, cảm thấy có lý, lập tức khôi phục Thần Thông cho Hồng hài nhi, hai mắt Hồng hài nhi khép lại, thần thức quét qua toàn bộ phật đường, thậm chí cả ngọn Nhất Chỉ Sơn, kết quả...
"Thế nào? Phát hiện ra không?" Phương Chính hỏi.
Hồng hài nhi lắc đầu nói: "Không có... Sư phụ, người khẳng định nghe nhầm rồi."
Phương Chính cau mày, có chút không cam tâm, nhưng ngay cả thần thức của Hồng hài nhi cũng quét không ra, chắc chắn là không có ai.
Nghĩ đến đây, Phương Chính vỗ vỗ Hồng hài nhi nói: "Vậy thôi đi, đi thôi, về đi ngủ."
Ngay lúc hai người sắp đi ra khỏi phật đường, sau lưng bỗng nhiên phì một tiếng, lại phát ra cái loại âm thanh giống như có người đang cười trộm.
Phương Chính và Hồng hài nhi nhìn nhau rồi đồng thời quay người, nhìn chằm chằm vào phật đường!
Toàn bộ thần thức của Hồng hài nhi buông ra, kết quả vẫn không có gì cả...
"Kỳ lạ quá, không ai mà..." Hồng hài nhi thầm nói.
Phương Chính nói: "Hoàn toàn chính xác là không ai, nhưng mà tiếng cười kia..."
"Ta cũng nghe thấy, nhưng mà thật sự không có ai." Hồng hài nhi không để ý, mở cửa phòng, lại bò lên trên xà nhà tìm kiếm, cũng không có gì.
Cuối cùng, hai thầy trò nghi thần nghi quỷ đi ra.
Khi bọn họ đi rồi, trong phật đường trống rỗng, dưới tượng Quan Âm Bồ Tát cao lớn, cái khuôn mặt ngọc của ngọc nữ đã mất màu, nhìn không rõ, khóe miệng hơi cong lên, sau đó lại trở về bình thường.
Phương Chính không hề biết chuyện này, nhưng đêm đó, hắn lại mất ngủ.
Lăn qua lộn lại giày vò đến gần sáng, mới mơ màng ngủ được một chút, nhưng trong giấc mơ, hắn hình như thấy một cô gái đang nhìn hắn, đối với hắn cười, cười rất vui vẻ... Vẻ mặt đó rất hoạt bát, có chút quen thuộc, có chút xa lạ, nhưng càng nhiều là một loại đau nhói không hiểu, đau khiến Phương Chính theo bản năng ôm chặt ngực...
"A!" Phương Chính đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn quanh bốn phía, vẫn là căn phòng cũ kỹ đó, tất cả đều không có bất kỳ thay đổi nào, không có cô gái, không có gì cả...
"Sư phụ, người làm sao vậy?" Lúc này nghe thấy Phương Chính kêu to, Hồng hài nhi đẩy cửa phòng ra xem tình hình đi vào, ngẩng đầu nhìn Phương Chính liền ngây người.
Phương Chính nói: "Sao vậy?"
Hồng hài nhi chỉ vào mặt Phương Chính nói: "Sư phụ, sao người khóc vậy?"
Phương Chính theo bản năng sờ sờ lên mặt, quả nhiên có một giọt nước mắt...
Không biết tại sao, khi sờ đến giọt nước mắt đó, tim hắn lại đau như vậy...
Phương Chính nói: "Cái này... Không phải ta à?"
"Không phải người, chẳng lẽ là ta sao?" Hồng hài nhi chỉ vào mình.
Phương Chính nghi ngờ nhìn Hồng hài nhi, Hồng hài nhi liếc mắt nói: "Thật không phải ta, ta vừa mới còn đang nấu cơm với cá muối đấy. Nghe người kêu, mới đi vào."
Phương Chính cũng vẻ mặt khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói, trên thế giới này có ma quỷ không?"
Hồng hài nhi bất đắc dĩ bĩu môi nói: "Sư phụ, chủ đề này chúng ta thảo luận rất nhiều lần rồi. Với thế giới này của người, có quỷ cũng chỉ sống được không quá một giây thôi... Huống chi, có ta ở đây thì sao, con quỷ nào đến cũng phải quỳ xuống bái lạy!"
Phương Chính nghĩ lại cũng có lý, cũng không dây dưa vào vấn đề này nữa.
Hồng hài nhi nói: "Sư phụ, chúng ta có thể nói chuyện chính được không?"
Phương Chính nói: "Nói đi."
Hồng hài nhi khổ sở nói: "Sư phụ, đại sư huynh biến lớn như vậy, hiện tại khẩu vị lớn đến đáng sợ. Trước kia chậu sắt cũng không đủ dùng nữa... Lương thực của chúng ta cũng không còn nhiều nữa rồi."
Phương Chính nghe thấy vậy cũng thực có chút đau đầu.
"Vi sư biết, con ra ngoài trước đi, vi sư suy nghĩ biện pháp đã." Phương Chính phất phất tay, bảo Hồng hài nhi ra ngoài.
Phương Chính càng nghĩ càng thấy, đi khất thực thì không được, hái rau trên núi ăn ư? E là không đủ dùng.
Tự trồng ư? Ngay cả hạt giống cũng không có tiền mua!
"Hạt giống?" Phương Chính sững sờ, sau đó vỗ trán một cái, cười nói: "Bần tăng làm sao có thể quên chuyện này? Ha ha..."
Phương Chính bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, liền hướng ra ngoài đi, vừa đi vừa nói: "Các đồ nhi, vi sư sắp ra ngoài một chuyến, có ai cùng vi sư xuống núi không?"
Kết quả Phương Chính liền thấy, cá muối xoay người một cái, làm như không nghe thấy.
Độc Lang cúi đầu, giống như đang đếm kiến.
Con sóc thì loay hoay ngón tay, hầu tử nhìn nửa cuốn kinh thư bỏ đi...
Chỉ có Hồng hài nhi vẻ mặt nhỏ bé khát khao nhìn Phương Chính.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Được rồi, tạm thời an tâm, con cùng vi sư xuống núi."
Hồng hài nhi lập tức nhảy dựng lên: "Ha ha... Sư phụ, người lựa chọn đúng đắn nhất rồi!"
Phương Chính có thể nói gì?
Nhưng khi đi ngang qua phật đường, Phương Chính theo bản năng nhìn thoáng vào tượng thần trong phật đường, đáng tiếc, cũng không nhìn ra gì cả. Bất đắc dĩ, Phương Chính lắc đầu, đi theo Hồng hài nhi đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận