Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 833: Mười tám tầng Địa Ngục

Đến đây, ta vốn muốn mặt tăng tốc bước chân hướng xuống lầu chạy, cái lầu này quá quỷ dị, hắn không muốn dừng lại một khắc. Ai ngờ mới đi hai bước, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng Phật hiệu: "A Di Đà Phật."
"Còn muốn dọa ta?" Ta vốn muốn mặt đang định giận dữ, đột ngột quay đầu nhìn lại, kết quả… Oanh!
Một đạo lôi đình xẹt ngang chân trời!
Trời đang nắng chang chang bỗng chốc tối sầm lại, thiên địa chìm trong một màu đen kịt, đưa tay không thấy cả năm ngón!
"Chuyện gì xảy ra?" Ta vốn muốn mặt nhìn quanh bốn phía, hoảng sợ kêu lên.
"Cạc cạc cạc..." Một loạt âm thanh quái dị vang lên, tựa như tiếng xương cốt đang ma sát. Ta vốn muốn mặt dụi mắt, cố gắng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, theo thời gian, mắt hắn cũng dần thích nghi với bóng tối, hắn thấy được! Một cánh cổng lớn đang chậm rãi trồi lên, trên cánh cổng khắc vô số ác quỷ!
Mà trên cửa đứng sừng sững một người áo trắng, thoạt nhìn còn tưởng là quỷ. Ta vốn muốn mặt nhìn kỹ lại, kinh ngạc phát hiện, trên cửa là một hòa thượng áo trắng! Hòa thượng một thân bạch y, trong bóng tối lại càng thêm nổi bật, tựa như một pho tượng Phật. Bên cạnh hòa thượng này là con cá ướp muối, con cá ướp muối vừa xuất hiện, khí chất vốn có trên người hòa thượng trong nháy mắt bị kéo tụt xuống không ít...
Nhưng giờ phút này, ta vốn muốn mặt không còn thời gian để ý, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho toàn thân run rẩy, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, không thốt nên lời.
Lúc này, hòa thượng lên tiếng: "Ngươi có biết tội của mình không?"
"Biết tội?" Ta vốn muốn mặt theo bản năng lặp lại, sau đó chợt bừng tỉnh, hét lớn: "Ta không có tội! Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta cái gì cũng không biết! Cứu mạng a!"
Hoàn hồn, ta vốn muốn mặt ba chân bốn cẳng chạy trốn, đồng thời nghe thấy sau lưng tiếng thở dài: "Cho ngươi cơ hội, lại không biết trân trọng, thôi, xuống Địa ngục đi thôi!"
Ầm ầm...
Một tiếng cánh cửa lớn mở ra vang lên, tim ta vốn muốn mặt run lên, không cần nhìn cũng biết, cánh cửa kia mở ra rồi! Bởi vì, cánh cửa quỷ dị kia không biết từ bao giờ đã chạy đến trước mặt hắn! Cửa vừa mở, hắn theo quán tính, đâm sầm đầu vào!
"Không muốn, cứu mạng, cứu..." Ta vốn muốn mặt điên cuồng gào thét, chưa kịp dứt lời, trong bóng tối đột ngột duỗi ra một bàn tay, bịt kín miệng hắn, khiến hắn không khép miệng lại được, cũng không nói được nữa, chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa a a. Hắn muốn giãy giụa, nhưng bàn tay kia cứng như gông sắt, bóp chặt miệng hắn, khiến hắn không thể động đậy!
Ngay sau đó một móng vuốt khô khốc cầm một con dao cạo đưa tới, khiến ta vốn muốn mặt sợ hãi đến mức không dám hé răng! Thân thể run lẩy bẩy, nước mắt ràn rụa rơi xuống, nỗi sợ hãi chiếm trọn tâm can hắn. Mắt hắn liếc nhìn chằm chằm vào con dao, như muốn nhìn xem nó định làm gì, hoặc như thể trừng mắt có thể khiến dao chạy mất.
Nhưng dao không hề nao núng, ngược lại chậm rãi tiến vào trong miệng hắn! Ta vốn muốn mặt thậm chí cảm nhận được vị gỉ sét và sự lạnh lẽo trên thân dao! Cái lạnh thấu xương! Lạnh đến mức tim hắn run rẩy, lạnh khiến hắn sợ hãi!
Ta vốn muốn mặt có một dự cảm chẳng lành, liều mạng giãy giụa, nhưng hắn đã rơi vào giữa hai cánh tay khô héo kia, như gà con non lọt vào tay người, hoàn toàn không thể vùng vẫy! Chỉ có thể trơ mắt nhìn!
"A!"
Ta vốn muốn mặt điên cuồng vung vẩy tay chân, đồng thời trong miệng máu tuôn ra! Khi dao rút ra, trên đó lủng lẳng một chiếc lưỡi dài thườn thượt!
Con dao cạo chọn lưỡi, lắc lư trước mặt ta vốn muốn mặt, khiến hắn lập tức tuyệt vọng! Hắn đã bị cắt mất lưỡi! Vết thương nơi lưỡi đau nhức dữ dội, đau đến mức hắn có cảm giác khó thở, hết lần này đến lần khác lại không thể ngất đi, hắn muốn kêu nhưng lại không thể kêu ra tiếng. Cảm giác này như tất cả đau đớn đều dồn vào bên trong, không cách nào giải tỏa! Dồn nén đến mức như thể hắn sắp nổ tung!
"A a... A..." Ta vốn muốn mặt thống khổ rên rỉ, giãy giụa.
Nhưng khiến hắn tuyệt vọng là, chủ nhân của bàn tay kia hình như hoàn toàn không biết thế nào là đồng tình, mặc cho hắn kêu la thảm thiết, như kéo chó chết vậy, lôi hắn vào trong.
Đi một hồi, hắn thấy phía trước có một chiếc đèn màu lam, cạnh đèn là một cái bàn, trên bàn để một chiếc nồi lớn! Nồi lớn đang đun nước, không biết bên trong nấu cái gì.
Cạnh nồi sắt lớn còn có một cái bàn, hai sinh vật hình người đang ngồi ở đó, dùng đũa gắp cái gì ăn, uống.
"Lại thêm một con quỷ xui xẻo? Sao lại thổ huyết? Hay là ngươi lại lén lút buôn hàng lậu?" Một người đang ngồi ăn ngẩng đầu lên, da mặt xanh xám, râu đỏ, nhìn bộ dạng rõ ràng là ác quỷ trong truyền thuyết Địa phủ của Trung Quốc!
"Lại một tên nói xấu, hãm hại người khác, dù sao đến Cắt Lưỡi Địa Ngục cũng phải nhổ lưỡi. Không bằng cho chúng ta mở một bữa mặn." Tiểu quỷ đang giữ ta vốn muốn mặt cười hắc hắc, lúc này ta vốn muốn mặt mượn ánh đèn nhìn rõ ba người, không đúng là ba con quỷ, xem xét liền sợ hãi đến mức gan mật muốn nát! Đây là vào Địa ngục rồi!
Ta vốn muốn mặt vốn nghĩ đây là người giả thần giả quỷ, nhưng mọi thứ trước mắt, cùng cái miệng không lưỡi đã chứng minh tất cả, đây đều là thật!
Lúc này, tiểu quỷ kia ném lưỡi của ta vốn muốn mặt vào nồi, nhúng vài lần liền chín, sau đó ném vào miệng, nhai ăn.
Thấy cảnh này, ta vốn muốn mặt chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, suýt nữa nôn ra, nhưng cảm giác đó bị nỗi sợ hãi đè nén trở lại!
Tiểu quỷ kéo ta vốn muốn mặt đi về phía trước, nhanh chóng tới trước một cánh cửa, trên cửa có viết: "Lồng Hấp Địa Ngục"! Tiểu quỷ cười hắc hắc nói: "Tiểu tử, ở dương gian nói xấu người khác, đây là trọng tội! Ngươi đáng phải chịu!"
Nói xong, tiểu quỷ ném ta vốn muốn mặt vào trong, ta vốn muốn mặt liều mạng giãy giụa, muốn chạy ra, nhưng vừa vào trong liền bị một bàn tay lớn túm lấy, không nói một lời kéo đi. Đồng thời một luồng sóng nhiệt ập vào mặt, trong nháy mắt hắn đổ mồ hôi nhễ nhại!
Cảm giác này như thể đi vào phòng bếp chưng bánh bao bịt kín, hoặc là như tiến vào quán thịt chưng hay phòng tắm hơi! Chỉ có điều hiệu quả nhanh hơn phòng tắm hơi nhiều.
Ta vốn muốn mặt theo bản năng muốn hô, đáng tiếc, không có lưỡi, chỉ có thể phát ra tiếng a a... Đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người khổng lồ một tay túm lấy thân thể hắn, rồi cầm hắn đi về phía một ngọn núi lớn! Núi cao sừng sững, trên núi có ánh sáng đỏ lấp lánh, ta vốn muốn mặt nhìn kỹ lại, thì ra là từng dòng nham tương chảy xuống!
Nói cách khác, ngọn núi này không phải bếp lò bình thường, mà là một ngọn núi lửa! Lửa trên núi đặt mười cái lồng hấp lớn! Lồng hấp bị núi lửa nung nóng, tỏa ra nhiệt khí bốc lên trời cao, biến thành mây đen vạn dặm che kín bầu trời!
Xung quanh có không ít người khổng lồ, nhưng so với núi lửa thì lại quá nhỏ bé.
Người khổng lồ đang túm ta vốn muốn mặt bỗng nhiên ném ta vốn muốn mặt xuống đất, ta vốn muốn mặt chưa kịp thở phào, liền nghe thấy phập một tiếng, ngực nhói đau!
Cúi đầu nhìn lại, thì ra là một mũi khoan thép cắm vào bụng hắn, cuối mũi khoan thép có một móc ngược dài! Khiến hắn không bị tuột xuống, sau đó hắn kinh hãi thấy, người khổng lồ vậy mà xiên hắn như xiên hoa quả, xiên hắn cùng mấy người khác vào khoan thép, sau đó cứ vậy vác đi hướng núi cao. Theo lồng hấp mở ra, nhét bọn hắn vào cùng.
Trong nháy mắt, ta vốn muốn mặt chỉ cảm thấy một luồng nhiệt độ khủng khiếp truyền đến, ngoài sự đau đớn tột độ là tiếng kêu gào thảm thiết của đám người bên cạnh!
Hắn quay đầu nhìn lại, thì ra bên trong lồng hấp đã nằm vô số người! Người phía dưới đã hoàn toàn bị hấp chín, toàn thân sưng vù, da thịt trắng bệch, y hệt thịt ba chỉ chưng chín! Càng kinh khủng hơn, những người này lại không chết! Đau đớn rên rỉ không dứt… Phía trên cũng đã tám phần chín, trên người toàn bọt nước, đau đớn kêu gào, nhưng không có chỗ nào trốn, trốn cũng không thoát...
Ta vốn muốn mặt hoảng sợ thấy thân thể hắn cũng bắt đầu biến đổi, bên dưới bắt đầu nổi bọt, đau đớn khiến nước mắt ràn rụa chảy xuống! Hắn biết, đây chỉ mới bắt đầu… Ta vốn muốn mặt vẫn cho mình không sợ đau, nhưng hiện tại, hắn bỗng phát hiện, đau đớn này – thật sự quá đau!
Không sao tả xiết cái đau!
Ta vốn muốn mặt không biết mình bị chưng bao lâu, dù sao hắn thấy thân thể mình hết chín lại lành, rồi lại bị chưng chín... Cứ lặp đi lặp lại! Vốn tưởng hắn sẽ quen với đau đớn, nhưng mỗi lần bị chưng chín, đau lại gấp mấy lần trước! Hắn cuối cùng hiểu thế nào là một ngày dài như một năm...
Không biết bao lâu trôi qua, lúc người khổng lồ lôi ta vốn muốn mặt ra khỏi lồng hấp, hắn mới có cảm giác trùng sinh! khóc ròng… Nhưng hắn lại nghe được một giọng nói hùng vĩ vang lên bên tai: "Lồng Hấp Địa Ngục kết thúc, vu cáo phỉ báng, mang đến Cắt Lưỡi Địa Ngục chịu tội!"
Ta vốn muốn mặt nghe xong, lập tức khóc, hóa ra vẫn chưa xong?
Vừa vào Cắt Lưỡi Địa Ngục, liền có tiểu quỷ đến bắt ta vốn muốn mặt đi, ta vốn muốn mặt theo bản năng kêu lên: "Ta không có lưỡi, các ngươi không cần nhổ… Hả?"
Ta vốn muốn mặt kinh ngạc phát hiện, lưỡi của hắn, không biết từ lúc nào đã mọc lại!
Chỉ nghe tiểu quỷ cười lạnh nói: "Đến Cắt Lưỡi Địa Ngục, ngươi còn lo mình không có lưỡi cho chúng ta nhổ? Rất nhanh ngươi sẽ thấy, nhiều lưỡi đến chính ngươi còn muốn nhổ, hắc hắc."
Sau đó ta vốn muốn mặt bị một chân đạp xuống đất, một tiểu quỷ cầm một chiếc kìm sắt nung đỏ đi tới!
"Không muốn!" Ta vốn muốn mặt hoảng sợ kêu lên!
Nhưng tiểu quỷ kia trực tiếp xé toạc miệng hắn, nặn miệng hắn ra, chiếc kìm chui vào chính xác kẹp lấy lưỡi của hắn, chỉ nghe xì một tiếng, một mùi thịt nướng thơm ngậy bốc lên! Còn ta vốn muốn mặt thì đau đến mức suýt bất tỉnh tại chỗ! Đau khổ do rút lưỡi này so với Lồng Hấp Địa Ngục còn mãnh liệt hơn mấy phần!
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, chiếc kìm được từ từ kéo ra, ta vốn muốn mặt đau đến trợn mắt, nhưng vẫn thấy lưỡi của mình bị kéo căng ra, sau đó từ từ bị rút ra! Cơn đau càng lúc càng dữ dội, đến cuối cùng hắn hận không thể cái lưỡi này nhanh chóng đứt ra cho xong!
Thế là tiểu quỷ chẳng cần dùng hết sức, cứ từ từ tăng lực, mỗi khi ta vốn muốn mặt sắp thích ứng được thì lại tăng thêm một chút lực, đau đớn từ đầu đến cuối vẫn còn, mà còn càng ngày càng đau!
"Ha..." Ta vốn muốn mặt phát ra tiếng kêu khô khốc, cuối cùng phập một tiếng, hắn thấy lưỡi mình bị nhổ ra hoàn toàn! Trong nháy mắt đó, hắn lại có cảm giác như được giải thoát… Nhưng hắn còn chưa kịp thả lỏng thì đã thấy tiểu quỷ rút lưỡi nọ lộ ra một nụ cười gian xảo, hắn bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành!
Quả nhiên, hắn cảm thấy miệng mình lại vừa mọc ra một chiếc lưỡi khác!
Giờ khắc này hắn rốt cục hiểu vì sao tiểu quỷ kia lại nói hắn sẽ chán ghét cái lưỡi mọc nhiều của mình. Hắn bây giờ thật sự chán, hận không thể chưa từng có cái đồ chơi này!
Nhưng còn chưa đợi hắn giãy giụa, tiểu quỷ kia lại đổi một cái khoan sắt nung đỏ đâm tới!
"A a..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên… Khi ta vốn muốn mặt nghe thấy bên tai giọng nói hùng vĩ nọ, hắn đã khóc. Không phải kích động, mà là sợ hãi! Bởi vì… "Cắt Lưỡi Địa Ngục kết thúc, vu cáo phỉ báng, mang đến Chảo Dầu Địa Ngục chịu tội!"
"Còn phải đến Chảo Dầu Địa Ngục?" Ta vốn muốn mặt trong nháy mắt tuyệt vọng.
Hai tên tiểu quỷ xốc ta vốn muốn mặt lên, ta vốn muốn mặt nhìn thấy không xa là vô số chảo dầu lớn đang sôi sùng sục, bên cạnh không ngừng có tiểu quỷ xốc một người ném vào, từng người rơi xuống liền phát ra tiếng dầu sôi "xèo xèo", da người nháy mắt co quắp lại, như dầu đã bị bắn ra ngoài vậy! Mỗi người đau đớn liều mạng bò ra, nhưng vừa dùng sức, xương cốt lại gãy nát! Thậm chí xương cốt cũng bị rán đến giòn tan!
"Đừng, đừng, không muốn! van cầu các ngươi, tha cho ta! Ta về sau không dám nữa!" Ta vốn muốn mặt kêu gào thảm thiết.
Nhưng hai tiểu quỷ hoàn toàn không thèm nghe hắn nói, trực tiếp ném hắn vào.
Sau một khắc, ta vốn muốn mặt mới biết cái chảo dầu này đáng sợ đến mức nào, đau! Đau đến hắn muốn gào lên, nhưng vừa hé miệng, một ngụm dầu nóng rẫy đã vào miệng, đầu lưỡi trong nháy mắt bị chín! Dầu nóng chảy vào cơ thể, đau khiến hắn điên cuồng lăn lộn… Chỉ vài phút, ta vốn muốn mặt đã bị rán thành bộ xương khô. Nhưng bộ xương khô đó vẫn giãy giụa, rõ ràng hắn chưa chết, thống khổ vẫn còn… Khi cả một nồi người bị rán thành xương khô, tiểu quỷ lại rắc một chút bột vào, một khắc sau mọi người sống lại. Nhưng lúc này, không ai vui vẻ cả, ngược lại ai nấy cũng đều kêu la hoảng sợ, nhưng tiếng kêu la đó ngay lập tức bị thay thế bằng tiếng kêu thảm thiết. Ta vốn muốn mặt không biết bị ai tóm lấy một chút, trong nháy mắt cả dải thịt trên lưng cũng bị xé đi, đau đớn đến mức hắn rất muốn kêu la. Nhưng lần này, sống chết hắn cũng không dám mở miệng… Vô số lần sống lại, vô số lần thống khổ, tra tấn ta vốn muốn mặt đến lúc sắp tuyệt vọng, thì giọng nói hùng vĩ lại lần nữa vang lên.
Trong khoảnh khắc đó, hắn biết, thống khổ cuối cùng cũng kết thúc! Ít nhất, không cần phải vào chảo dầu nữa!
Nhưng… "Chảo Dầu Địa Ngục kết thúc, vòng thứ nhất xử phạt kết thúc. Hiện tại bắt đầu vòng thứ hai! Vu cáo, phỉ báng người khác, phát hướng Lồng Hấp Địa Ngục chịu tội!"
"Cái gì? Còn có vòng thứ hai?" Ta vốn muốn mặt trợn trừng mắt, muốn kêu lên nhưng cuối cùng không phát ra được âm thanh nào, chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô tận!
Trong tuyệt vọng, hắn mơ hồ thấy một hòa thượng áo trắng đứng phía trên nhìn hắn, bên cạnh hòa thượng còn có một con cá ướp muối, con cá ướp muối bịt khăn đen lên mũi, như đang phàn nàn cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận