Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 243: Ưu hoài cha

Chương 243: Nỗi lo của cha
Lần này lên núi, Sử Đại Trụ cố ý giấu thân phận, chỉ sợ Phương Chính là hòa thượng giả, thấy ông có tiền thì kê đơn thuốc vớ vẩn. Kết quả, ông phát hiện, người ta đúng là đại sư phái đoàn, từ đầu đến cuối không hề đả động đến chuyện tiền bạc, giúp ông giải quyết xong sự tình liền tiễn khách. Đối xử với mọi người hữu lễ, có bản lĩnh nhưng không ngạo mạn, ôn hòa như nước, cười lên như ánh mặt trời… Một đứa trẻ như vậy, ông nhìn mà trong lòng yêu thích, hận không thể đó là con mình. Nhưng mà… Nghĩ đến con mình, ông chỉ muốn mắng to hai tiếng: "Thằng nhóc này sao không có chí tiến thủ gì cả, lười như vậy, sao có thể từ trong hàng vạn quân giết ra được? Chẳng lẽ những đứa khác còn tệ hơn sao? Sớm biết vậy, lúc trước đã ném nó lên tường cho rồi… Cũng đỡ phải hao tâm tổn trí bây giờ."
Sử Đại Trụ về thôn, linh cơ khẽ động liền sang nhà hàng xóm, một lúc sau lại ra, lúc này mới về nhà, vừa đẩy cửa, quả nhiên, Sử Tiểu Trụ đang ngồi trên ghế sofa, ăn vặt, xem TV, không biết đang nghĩ gì.
Cơn tức trong đầu Sử Đại Trụ bỗng bùng lên, nhưng ông vẫn cố gắng đè xuống vào thời khắc quan trọng, hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Sử Tiểu Trụ, nói: "Con trai, lát nữa con sang nhà chú Lâm hàng xóm giúp chút việc."
"Dạ." Sử Tiểu Trụ đứng dậy, liền đi ra ngoài.
Sử Tiểu Trụ không phải thực sự lười biếng, chỉ là cả người cảm thấy thế giới này không có thứ gì nhà mình không mua được, con cái nhà khác thích máy bay, xe tăng đồ chơi gì, hồi nhỏ hắn chỉ cần nói muốn, cha hắn sẽ mua một đống về cho. Lớn lên cũng vậy, người khác liều mạng kiếm tiền, còn hắn chỉ cần đưa tay xin là có. Người khác vất vả làm việc mua nhà, hắn chỉ cần đi chọn là được. Dần dần, hắn phát hiện, người ta sống không hề có chút động lực. Cái gì cũng đến dễ dàng, thì không có ý nghĩa, không có ý nghĩa, thì không có hy vọng, thế là cả người cũng trở nên tồi tệ.
Ra khỏi nhà, sang nhà hàng xóm, vừa vào cửa đã thấy chú Lâm hàng xóm đang chuyển chậu hoa, thấy Sử Tiểu Trụ đến, lập tức nói: "Tiểu Trụ, lại đây lại đây, giúp chuyển ít đồ, hôm nay chỉ có mình chú ở nhà, nhiều đồ quá, thật khó giải quyết."
"À, vậy con giúp chú." Sử Tiểu Trụ nói xong, giúp chuyển chậu hoa.
Hai người bận bịu gần nửa tiếng, dọn xong tất cả chậu hoa, Sử Tiểu Trụ nói: "Chú Lâm, con về đây."
"Đợi chút! Đợi chút!" Chú Lâm gọi lại, sau đó kéo tay Sử Tiểu Trụ, móc ra hai trăm tệ nhét vào tay Sử Tiểu Trụ, nói: "Đây là tiền công cho con, con giúp chú vất vả, sao có thể giúp không công được."
"Hả?" Sử Tiểu Trụ lập tức sững sờ tại chỗ, đời này hắn xin tiền thì nhiều, muốn xe, muốn nhà, nhưng chưa bao giờ tự mình kiếm tiền! Cái hai trăm tệ đột nhiên xuất hiện không nhiều, nhưng khiến cho tâm hồn bình lặng của hắn bỗng gợn sóng, thì ra cảm giác kiếm tiền là như vậy! Ta vậy mà có thể tự kiếm tiền! Khoảnh khắc đó, Sử Tiểu Trụ cảm nhận được niềm vui, một loại vui sướng từ trong nội tâm phát ra!
"Hả cái gì? Cái này là của con, cầm lấy đi." Chú Lâm nói.
Sử Tiểu Trụ gãi đầu nói: "Chú à, tiền này con không thể nhận."
"Sao lại không nhận? Có phải con bỏ sức ra giúp chú rồi không? Công nhân nhà con bỏ sức ra giúp con khuân đá, con có trả tiền không? Phải trả chứ? Cái này là đạo lý đó, chỉ là chú Lâm nghèo, không cho con được nhiều, chút này chỉ là chút lòng thôi." Chú Lâm nói.
Sử Tiểu Trụ rời nhà chú Lâm, đầu óc vẫn còn trong trạng thái đơ, hắn cứ như vậy mà kiếm được tiền! Tiền lương đầu tiên của cuộc đời, hai trăm tệ!
Còn chú Lâm thì ở trong nhà lẩm bẩm không thôi: "Cái lão Sử Đại Trụ có phải bị bệnh không? Chạy đến tốn sức cùng mình dời chậu hoa ra ngoài, sau đó lại bảo con trai qua chuyển lại, còn đưa một vạn tệ tiền công. Gã này… Có tiền không biết tiêu."
Sử Đại Trụ cũng ngồi trong phòng, trong lòng nóng nảy bồn chồn, nói về độ hiểu biết về Sử Tiểu Trụ, Sử Đại Trụ tuyệt đối đứng nhất. Con mình mà mình không hiểu rõ, thì mới gặp quỷ. Nhưng chính vì hiểu rõ, nên một số việc như có một lớp giấy ngăn cách, nhìn không thấu. Luôn muốn dựa vào uy quyền của cha, ép Sử Tiểu Trụ phải làm cái này, phải làm cái kia, phải trở thành người này, phải trở thành người kia… Mà không hề nghĩ xem Sử Tiểu Trụ muốn trở thành cái gì, thích trở thành cái gì, muốn gì, không muốn gì.
Bây giờ đã nghĩ thông, ông mới dùng đến chiêu này. Chỉ là, ông cũng không chắc chắn con đường mình đi là đúng hay sai, cho nên trong lòng ông vẫn bất an.
Đúng lúc này, Sử Tiểu Trụ đi vào, cầm hai trăm tệ trong tay, sau đó ném cho Sử Đại Trụ.
Sử Đại Trụ biết rõ còn cố hỏi: "Đây là cái gì?"
"Tiền chứ gì, chú Lâm cho, bảo là tiền công của con." Sử Tiểu Trụ vẻ mặt có chút kỳ quái, đưa tiền cũng có chút không tự nhiên.
"Ồ? Kiếm được tiền hả?! Giỏi quá ta?! Hắc… Lão cha mày hồi bằng tuổi mày còn ngửa tay xin tiền. Thằng nhóc mày vậy mà đã bắt đầu kiếm tiền, ghê gớm!" Sử Đại Trụ nói.
Sử Tiểu Trụ ngạc nhiên nói: "Ghê gớm?"
"Nói nhảm, hai trăm tệ này tao giữ, đây là mày hiếu thuận với tao. Trước kia đều là tao cho mày, hôm nay mày cho tao, lão cha mày đi mua rượu uống. Ha ha..." Sử Đại Trụ huơ huơ hai trăm tệ, cao hứng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài. Trong lòng lại than khổ thấu trời: "Ta đây có phải không có việc gì kiếm chuyện không? Bỏ ra một vạn tệ, thu về hai trăm tệ, còn phải giả bộ cao hứng! Hai trăm tệ mua được rượu gì? Uống được à?"
Thấy dáng vẻ cao hứng của Sử Đại Trụ, Sử Tiểu Trụ cũng không khỏi vui lây, hiếu thuận ư? Vậy coi như hiếu thuận đi? Mình kiếm tiền cho lão cha? Cái này... Hình như rất thú vị đó! Rất có tính thách thức đó!
Thế là, ngay khoảnh khắc Sử Đại Trụ bước ra khỏi cửa phòng, Sử Tiểu Trụ kêu lên: "Lão cha, con muốn khởi nghiệp!"
Sử Đại Trụ nghe xong, cả người run lên, suýt chút khóc! Mẹ Sử Tiểu Trụ mất sớm, ông một mình làm cả cha lẫn mẹ nuôi Sử Tiểu Trụ lớn, bao nhiêu khổ cực, vốn tưởng sẽ nuôi dạy thành nhân tài xã hội, kết quả lại ra một kẻ ăn bám xã hội, đến tận bây giờ, ông mới nhìn thấy hy vọng kẻ ăn bám đó sẽ biến thành nhân tài!
Sử Đại Trụ lập tức chạy lại, ngồi đối diện Sử Tiểu Trụ, ngồi xếp bằng chỉnh tề, cười hắc hắc nói: "Con trai! Con muốn khởi nghiệp?"
"Đúng vậy ạ."
"Vì sao muốn khởi nghiệp?" Sử Đại Trụ hỏi.
"Mình kiếm tiền mình tiêu, hiếu kính cha, con cảm thấy cái này rất thú vị." Sử Tiểu Trụ nói.
Sử Đại Trụ cười nói: "Cái này hoàn toàn chính xác là có ý nghĩa, nhưng mà con trai à, con nói khởi nghiệp, con định làm sao khởi nghiệp? Con muốn làm gì? Đừng có nói với tao là cũng giống lão cha mày, suốt ngày ở trong núi, làm thổ địa chủ. Thế thì quá vô vị, con phải có chút chí hướng đúng không?"
"Cũng đúng… Nhưng mà con cũng không biết làm gì khác." Sử Tiểu Trụ nói.
"Không biết làm? Cái này đơn giản thôi, đi ra ngoài xem một chút, thấy cái gì hay thì đi học, học xong, ta lại làm! Đến lúc đó cha sẽ bỏ vốn cho con... Không đúng, là đầu tư! Con ra kỹ thuật, ta bỏ tiền, hai cha con mình hùn vốn làm ăn, thế nào?" Sử Đại Trụ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận