Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 327: Rút thưởng

"Ừm?" Phương Chính ngạc nhiên: "Có nước? Ở đâu?"
Hồng hài nhi chỉ vào một ngọn núi ở đằng xa, nói phía nam núi có một con sông, nhưng bị núi chắn, nước sông không chảy tới được. Nếu có thể đục thủng núi, nước sông chảy qua thì vấn đề ở đây sẽ được giải quyết. Trước đây ngươi bảo ta hô mưa gọi gió, ta bay lên đỉnh núi, thấy bên kia có người đang thi công, hình như là đang đào hầm.
Mắt Phương Chính sáng lên, vội chạy đi tìm Lôi thôn trưởng hỏi thăm tình hình.
Lôi thôn trưởng gật đầu: "Đường hầm này đào gần một năm rồi, trước đó thị trưởng từng đến thôn chúng ta, còn có nhà khoa học đến nữa, nói chỗ chúng ta thích hợp trồng trọt cây gì đó, chỉ cần có nước thì mọi thứ sẽ tốt lên. Chuyện này ta cũng không hiểu... Nhưng mà công trình đó hình như gặp trục trặc, không đủ tiền, vẫn đang làm dở dang. Haizz, nói thật, không biết đến khi nào mới có nước chảy qua."
Phương Chính hỏi: "Nước tràn vào thì không nguy hiểm chứ?"
"Không đâu, trước kia chỗ chúng ta có nước, có sông, chỉ cần có nước thì sẽ chảy vào sông, không gây ra nguy hiểm gì cả." Lôi thôn trưởng giải thích. Đúng lúc này, có người tìm Lôi thôn trưởng nên ông cáo từ đi.
Phương Chính nhìn Hồng hài nhi, nó khổ sở nói: "Sư phụ, không cần phải nói, lại bắt ta làm việc khổ sai, đúng không?"
Phương Chính vừa định mở miệng, bỗng nghe tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.
"Nhắc nhở, ngươi đã cứu Hạ Minh, có thể rút thưởng một lần. Ngoài ra, việc đào hầm tạo phúc cho một vùng, là đại công đức đó. Nếu ngươi để Hồng hài nhi làm, công đức sẽ thuộc về nó, ngươi chỉ toàn nhận phế thải, chẳng kiếm được gì. Làm thế nào, tự ngươi quyết định."
Phương Chính nghe xong thì ngớ người ra, sau đó vươn vai, vỗ vai Hồng hài nhi nói: "Đồ nhi, vi sư là người thiện lương như vậy, sao có thể chèn ép con được chứ? Đi tìm cho vi sư một cái cuốc hay cái gì đó đi, vi sư muốn lên núi đào núi!"
Hồng hài nhi ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Phương Chính: "Sư phụ, người chắc chứ?"
"Đương nhiên! Vi sư muốn tự tay đào đường hầm này, tạo phúc cho một phương. Đừng nói nhiều, mau đi đi." Phương Chính đẩy Hồng hài nhi đi, nó gãi đầu rồi đi tìm cuốc chim và công cụ khác.
Còn Phương Chính bắt đầu rút thưởng: "Hệ thống, bắt đầu rút thưởng!"
"Đinh! Chúc mừng ngươi nhận được một chuỗi tràng hạt thiền tông phật châu!"
"Phật châu?" Phương Chính ngây người một lúc, trước mắt bỗng xuất hiện một vầng phật quang, khi tan ra, một chuỗi tràng hạt làm bằng vàng, bạc, lưu ly, san hô, xà cừ, xích châu và mã não – bảy bảo vật của Phật môn, tổng cộng mười tám hạt, hiện ra trong tay Phương Chính!
Phương Chính xem xét kỹ thì giật mình!
Trên thị trường có thể thấy nhiều loại tràng hạt, đa số làm bằng gỗ, một số có cấp bậc cao hơn thì làm từ bồ đề tử, nhưng tràng hạt làm từ thất bảo của Phật môn thì gần như không có! Vậy có thể thấy được chuỗi tràng hạt này trân quý đến mức nào. Phương Chính còn nghĩ, nếu có ngày nào đó lăn lộn ngoài đời không nổi, tùy tiện lấy một hạt ra bán, chắc cũng đủ sống mấy năm.
"Đây chính là bảo bối của Phật môn, nếu ngươi dám đem ra bán thì hắc hắc... ngươi sẽ biết thế nào là đau khổ." Hệ thống cười hắc hắc nói.
Phương Chính nghe giọng cười âm trầm của hệ thống, liền từ bỏ ý nghĩ đó. Tuy vậy, vẫn tò mò hỏi: "Hệ thống, sao chỉ có một chuỗi tràng hạt thế, sao không cho cả bộ? Chẳng hạn như một chuỗi đeo cổ hay treo châu gì đó?"
"Ngươi nghĩ hay nhỉ, tràng hạt là một trong Tam Bảo của Phật môn, có được nó đã là đại may mắn rồi, còn muốn đủ bộ à? Chuỗi tràng hạt này của ngươi không phải tràng hạt bình thường, nó là bảo bối của thiền tông, mười tám hạt phật châu còn gọi là 'mười tám tử', 'mười tám' ở đây chỉ 'mười tám giới' tức sáu cái, sáu bụi và sáu thức giới!
Mỗi một trong mười tám hạt phật châu đều có thể giúp ngươi thi triển một lần thần thông, nói cách khác, thần cảnh thông không đáng tin cậy của ngươi, nếu dùng phật châu thi triển, sẽ tiêu hao hết phật lực của một hạt, giúp ngươi tùy ý thi triển một loại thần thông! Muốn hô phong hoán vũ thì hô phong hoán vũ, muốn Tát Đậu Thành Binh thì Tát Đậu Thành Binh! Nhưng, khi phật lực cạn kiệt thì muốn bổ sung trở lại rất khó. Cứ tính theo hương hỏa ở chùa miếu nhỏ của ngươi thì không có mười năm tám năm đừng hòng làm đầy lại một hạt phật châu."
Phương Chính nghe xong thì càng thêm ghét bỏ nói: "Hệ thống huynh, ngươi keo kiệt quá. Ta biết tràng hạt lợi hại, nhưng tràng hạt cũng có nhiều loại mà? Số hạt cũng có nhiều có ít mà? Chuỗi mười tám hạt của ta, cũng chỉ hơn Quan Âm Bồ tát cùng mười phương, tam thế, lục đạo chúng sinh cùng một nỗi buồn, làm cho chư chúng sinh có được mười bốn loại công đức không sợ hãi của mười bốn tràng hạt tốt hơn chút thôi ư? Ta nhớ là chuỗi treo hạt nhiều nhất phải là một ngàn không trăm lẻ tám hạt chứ… Hay là ngươi cho ta đổi đi?"
"Đổi cũng được, cho ngươi đổi lấy mười bốn hạt thế nào?"
"Coi như ta chưa nói gì!" Phương Chính quyết định từ bỏ, hắn biết nói chuyện này với cái tên keo kiệt như hệ thống thì chỉ phí thời gian, nhưng Hồng hài nhi còn chưa quay lại, hắn vẫn còn thời gian lãng phí, với lại, biết đâu thành công? Nghĩ đến tác dụng của những hạt châu trên tràng hạt, Phương Chính thèm muốn chuỗi treo châu một ngàn không trăm lẻ tám hạt kia! Như thế mới thực sự trâu bò!
Nhưng nghĩ lại, chuỗi tràng hạt một ngàn không trăm lẻ tám hạt đó dài như thế, Phương Chính theo bản năng nhếch mép. Loại tràng hạt này có đấy, nhưng thường chỉ có ở các pháp hội lớn, các vị cao tăng đắc đạo mới đem ra làm trang sức. Bình thường, căn bản không ai mang, mang để làm gì? Một đống hạt lủng lẳng trên cổ, từng vòng từng vòng, nhìn kiểu gì cũng quái dị...
Phương Chính đang nghĩ linh tinh thì Hồng hài nhi trở về, cái thằng nhóc này mượn được cái cuốc nhưng chẳng thèm vác, cũng chẳng thèm ôm, mà lại kéo lê trên đất tạo thành một vệt dài.
"Sư phụ, con lấy được cuốc rồi, người lên đi." Hồng hài nhi thả cái cuốc xuống trước mặt Phương Chính một cái 'loảng xoảng'.
"Đồ nhi, năng suất ghê." Phương Chính cười ha ha nói.
Hồng hài nhi nói: "Đương nhiên rồi!"
"Làm tốt lắm, đi, mang về nào."
Hồng hài nhi: "43% $#..."
Cuối cùng, Hồng hài nhi vẫn là dưới sự ép buộc của Phương Chính, cực kỳ khó chịu đem cuốc trả lại chỗ cũ, sau đó dẫn Phương Chính bay ra ngoài ngọn núi lớn.
Phương Chính nhìn ngọn núi trước mặt, lại nhìn vị trí đường hầm ở phía đối diện, hít sâu một hơi, lấy tràng hạt ra, im lặng thi triển thần cảnh thông, một khắc sau trong đầu có thêm một thần thông cần dùng: "Khai sơn!"
Phương Chính vừa nghĩ vừa chỉ tay về phía ngọn núi, nói: "Mở!"
Tiếp đó, ngọn núi kịch liệt rung chuyển, bên trong ầm ầm rung động...
Ở bên kia núi, các công nhân đang làm việc bỗng nhiên cảm thấy ngọn núi rung chuyển, sợ hãi liền vội vàng kéo còi báo động, lớn tiếng hô: "Động đất, động đất, mau rút khỏi đường hầm!"
Còn các công nhân trong đường hầm thì trợn tròn mắt! Họ đang đào hướng vào trong thì trước mắt đường hầm đột nhiên rung chuyển, sau đó đá ở mặt trước đường hầm liên tục vỡ nát, rơi xuống đất, đường hầm bỗng dưng kéo dài ra phía trước! Không biết đã qua bao lâu, có lẽ vài tiếng, hoặc có lẽ vài phút, vài giây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận