Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1510: Đại kết cục

Phương Chính nghe vậy, trong lòng một trận lạnh buốt, hắn sớm đã không phải là thiếu niên ngây thơ khi trước, trên người hắn đè nặng gánh nặng cũng không còn là mong muốn của riêng Nhất Chỉ thiền sư. Mà là tương lai của vô số người mà hắn đã giúp! Nếu như không có hệ thống, Manh Manh sẽ bị lừa bán, Tống Nhị Cẩu vẫn còn đang vì tai họa mà phải tha hương, dân làng Nhất Chỉ thôn vẫn cứ khốn cùng... Trẻ con trong núi lớn Tây Nam vẫn không có nước uống, lão nhân vẫn phải leo cái thang trời có thể ngã chết người bất cứ lúc nào; bến tàu trên bờ sông Tùng Hoa sẽ bị phá hủy; cô bé đã nhận hắn làm cha cũng có khả năng gặp phải nỗi đau sinh ly tử biệt... Vô số bệnh nhân có thể sẽ lần nữa bị đẩy xuống vực sâu... Thậm chí, Độc Lang sẽ lại trở thành con sói đói khát, có lẽ, hắn sẽ ăn thịt người, có lẽ hắn sẽ bị người đánh chết... Hầu Tử vẫn đang ở chùa Bạch Vân ăn trộm mà sống... Con sóc vẫn chỉ là chuột đồng trong rừng, cũng có khả năng có vận mệnh khác. Hồng Hài Nhi sẽ không đến, cá muối sẽ không đến, xe nát cũng sẽ không thức tỉnh chờ đợi cái vận mệnh trở thành sắt vụn... Dường như, chỉ cần hắn gật đầu, cái thay đổi không còn là vận mệnh của một mình hắn nữa, mà là vận mệnh của vô số người! Áp lực này quá lớn... Cũng có quá nhiều thứ mà Phương Chính không đành lòng từ bỏ. "Nếu như bần tăng cự tuyệt thì sao?" Phương Chính không lập tức đáp ứng, mà tiếp tục hỏi. Bị hệ thống hố sợ rồi, Phương Chính không hỏi rõ ràng thì hiện tại sẽ không quyết định. Hệ thống nói: "Hết thảy vẫn như cũ, ngươi tiếp tục đi con đường thành Phật hoàn tục của ngươi, khi thiên hạ này là Chân Thần duy nhất. Nhưng Long Nữ, sẽ phải đại hôn ở một thế giới khác!" Tay Phương Chính run lên... Tràng hạt suýt chút nữa rơi khỏi tay. Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Hai người ở chung một tháng, Long Nữ thanh xuân rung động lòng người, hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp tao nhã mang theo chút tinh nghịch, đã khiến Phương Chính có chút xao động. Trên thực tế, nếu như đổi một hoàn cảnh khác, Phương Chính cũng không hiểu rõ sự rung động này, bởi vì có hệ thống ở đó, bởi vì hắn luôn luôn chú ý thân phận của mình. Nhưng trong mộng, Phương Chính vô luận thế nào đi cự tuyệt, từ đầu đến cuối vẫn ôm một tia may mắn -- trong mộng, không ai biết; trong mộng, không phải thật; trong mộng, có thể không tuân thủ quy củ... Thế là, Phương Chính vẫn buông lỏng... "Long Nữ cũng là đệ tử Phật môn, tại sao có thể thành hôn?" Phương Chính hỏi. Hệ thống nói: "Nàng động phàm tâm, liền không còn là đệ tử Phật môn, tự nhiên có thể thành hôn." Phương Chính nói: "Nếu là phàm tâm của nàng đã chết thì sao?" Hệ thống nói: "Quy y ngã phật, tự nhiên không thể kết hôn." Phương Chính cười nói: "Đã hiểu, vậy việc cưới xin này của nàng không thành được rồi." Hệ thống nói: "Long Nữ theo ta mà đến, vốn chức trách là quan sát nhân tính từ một góc độ khác, nhưng lại ngộ nhập lạc lối thích ngươi. Nàng biết mình có lỗi, cho nên chưa từng hiện thân gặp ngươi... Sao vậy, tình ái đúng là một hạt giống độc, một khi đã gieo xuống, vô luận chôn vùi như thế nào, cuối cùng nó vẫn sẽ đơm hoa kết trái, càng lớn càng cao, càng sinh sôi nảy nở... Cuối cùng che kín trái tim. Ngươi muốn làm chút chuyện mà nàng không thích, hủy đi hình tượng của mình sao? Trong mắt người yêu ngươi, chuyện đó không sai, nếu ngươi là thần, nàng chính là thần nữ, nếu ngươi là ma, nàng chính là ma nữ, cả đời ở bên cạnh nhau, không rời không bỏ." Phương Chính lắc đầu nói: "Không, bần tăng vẫn còn lựa chọn khác." "Lựa chọn gì?" Hệ thống hỏi. Phương Chính cười nói: "Nếu bần tăng viên tịch thì sao?" Hệ thống: "..." Hệ thống không nói gì, Phương Chính biết, hắn đã thành công, ha ha cười nói: "Không gì hơn cái này! Chuyện đó có đáng gì?" Nói xong, Phương Chính đứng dậy rời đi. Mấy ngày sau đó, Phương Chính vẫn không có đi đâu, mà là lợi dụng y thuật để lan tỏa, cứu người tích lũy được vô số công đức, sau khi nổi danh khắp toàn cầu thì có cơ hội rút thưởng, đổi được một lá bùa dời núi. Phương Chính vác Nhất Chỉ chùa, từ nam đi đến Đông Bắc, một lần nữa đặt Nhất Chỉ Sơn ở bên cạnh Nhất Chỉ thôn. Sau đó, Phương Chính dùng mấy ngày, khắc lại hết tất cả những gì mình học được lên bia đá, trên đó có phương pháp điêu khắc, có y học, còn có kỹ xảo cơ quan. Mỗi một kỹ thuật, Phương Chính dùng tới mười tám tấm bia đá! Đêm đó, Phương Chính gọi tất cả đệ tử của mình tới. Không ai biết Phương Chính nói gì, chỉ nghe thấy tiếng khóc vang lên trong Nhất Chỉ chùa... Ngày thứ ba, khi mọi người lại vào Nhất Chỉ chùa, không còn thấy Phương Chính nữa. Hầu Tử càng trầm ổn hơn, Hồng Hài Nhi mất đi vẻ nghịch ngợm ngày xưa, con sóc trốn trên cây không ra, cá muối cũng không còn ở dưới cây bồ đề để thu tiền nữa... Nhất Chỉ chùa, như thể chỉ sau một đêm mà tràn đầy bi thương... Ngày hôm đó, Phương Chính tìm đến cha mẹ của hắn, hắn vốn tưởng rằng mình có thể dũng cảm bước lên, cùng phụ mẫu nhận nhau. Nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy phụ mẫu, hắn phát hiện, hắn cũng giống như chiếc xe cũ nát, đứng ở bên kia đường, không thể bước tiếp bước thứ hai, thấy mọi người đều khỏe, trong lòng ấm áp... Phương Chính nhìn thấy trên cổ cha mẹ mình có đeo dây chuyền, một cái có chữ Phương, một cái có chữ Chính, nhìn chất liệu thì có vẻ đã đeo được nhiều năm rồi. Lúc này Phương Chính mới biết, thì ra tên của hắn không phải do Nhất Chỉ thiền sư đặt... Thiệt thòi cho hắn vẫn luôn cảm thấy Nhất Chỉ thiền sư đặt tên rất có ý nghĩa, thì ra là luôn bị lừa. Trên dãy núi Thông Thiên, buông tất cả pháp bảo dời núi xuống, Phương Chính đứng trên đỉnh núi, chắp tay trước ngực, mặt hướng về phía tây. "Ngươi thật sự không suy nghĩ lại một chút sao? Nếu ngươi không chết, an tâm tu hành, sau này chắc chắn có thể thành Phật." Hệ thống nói. Phương Chính lại khẽ mỉm cười nói: "Phật nếu không có tình, khác gì ma? Phật nếu không có tình, thành Phật để làm gì? Phật nếu không có tình, không thành cũng được!" Hệ thống lập tức nói: "Ngươi chỉ vì thành Phật rồi hoàn tục mà thôi, giờ đây từ bỏ tất cả để hoàn tục, thì cả hai có bao nhiêu khác biệt?" Phương Chính nói: "Khác biệt lớn chứ, ta nếu thành Phật, sẽ cứu độ hết thảy nỗi khổ của thiên hạ! Ta nếu bỏ đi, thiên hạ sẽ khổ cực." Hệ thống lại nói: "Thành Phật có thể cứu người trong thiên hạ, ngươi mà chết đi, người trong thiên hạ sẽ lọt vào bể khổ, ai sẽ đến cứu?" Phương Chính nói: "Bần tăng ít nhất cho họ một khởi đầu tốt, ta tin chắc rằng lòng người vốn thiện, chỉ là hồng trần che mắt, khiến người chỉ nhìn thấy bóng tối. Nhưng dù hồng trần có dày thế nào, chẳng phải thế gian vẫn luôn tràn đầy yêu thương hay sao? Trên đường đi này, ngươi thấy còn chưa đủ sao? Vì người yêu mà chờ đợi mưa gió suốt năm trăm năm; vì mẫu thân mà mời người khác làm cha; vì con trẻ mà xả thân; vì người yêu mà cầm thương độc hành, nghĩa bất dung thân; vì bạn bè mà đi khắp chân trời góc bể để tặng huân chương; vì sự sống còn của người khác, họ cởi bỏ lớp phòng hộ cuối cùng, không do dự xông vào biển lửa... Nhiều người như vậy giống như lông trâu, ngươi dựa vào cái gì mà nói, cái thế giới này sẽ rơi vào bể khổ? Dù có là bể khổ, bần tăng vẫn tin rằng, bọn họ sẽ vớt tất cả những ai rơi vào trong đó lên, nâng lên, đưa ra ngoài! Nhân sinh là bể khổ, có tình yêu có thể làm thuyền, có thể độ chúng sinh." Nói xong, Phương Chính bước về phía trước một bước. Hệ thống nói: "Ngươi mà chết đi, Long Nữ nhất định sẽ đau lòng." Phương Chính cười nói: "Đau lòng còn hơn chết lặng, không phải sao?" Phương Chính lại bước về phía trước một bước nữa... Hệ thống nói: "Ngươi, thật sự yêu nàng sao?" Phương Chính nghĩ đến hình ảnh hai người chung đụng tháng đó, sau đó mỉm cười nói: "Bần tăng không biết, chúng ta ở bên nhau rất vui. Nàng là người con gái duy nhất trong cuộc đời này tỏ tình với bần tăng. Cũng là người con gái duy nhất chịu nấu cơm cho bần tăng... Nàng mang đến cho bần tăng rất nhiều niềm vui chưa từng trải nghiệm, cũng bù đắp cho bần tăng một vài thiếu sót trong lòng. Cho nên, bần tăng dù không biết có yêu nàng hay không, ít nhất biết rằng, bần tăng nợ nàng, không thể để nàng vì bần tăng mà chôn vùi bản thân mình. Cho nên, bước này, bần tăng bất kể là yêu hay không yêu, đều phải bước đi." "Còn cha mẹ ngươi thì sao? Ngươi không muốn đi thăm bọn họ nữa à?" Hệ thống hỏi. Phương Chính lắc đầu nói: "Ta đã đi thăm bọn họ rồi... Giống như một chiếc xe cũ, nhìn thấy, yêu thương họ, họ cũng cần có ta, như vậy là đủ rồi. Còn về chuyện năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến họ từ bỏ ta, điều đó không còn quan trọng nữa. Ta tin rằng, một người luôn mang theo ảnh của ta bên mình như phụ mẫu, nhất định là có nỗi khổ tâm khi từ bỏ đứa con trong lòng. Nếu là nỗi khổ tâm, sao phải đào sâu vào nữa?" Hệ thống nói: "Nhưng họ không quay lại tìm ngươi nữa." Phương Chính nói: "Quan trọng sao?" Hệ thống trầm mặc... Phương Chính nói: "Nói nhiều vô ích, cảm ơn ngươi thời gian qua đã ở bên ta, ngươi đã giúp ta độ rất nhiều người, nhưng đồng thời cũng âm thầm độ ta. Ngày xưa ta chỉ là một đứa trẻ con nghịch ngợm, còn hiện tại, ta là chân thân, đại sư... Ta đã trưởng thành, đến cả bản thân mình còn không tin được. Ta cũng chưa từng tin, có một ngày ta sẽ vì người khác mà chết... Bất quá, ta thích cái vẻ trưởng thành như bây giờ. Cảm ơn..." Nói xong, Phương Chính dùng hết sức nhảy lên, từ trên núi cao nhảy xuống... Phương Chính có chút ngẩng đầu nhìn về phía xa, chắp tay trước ngực, mỉm cười nói: "A Di Đà Phật, sư phụ, đồ nhi sẽ không làm ngươi mất mặt." Ba ngày sau... Bên trong Nhất Chỉ chùa. "Sư phụ, ngươi thật sự nhảy núi à nha?" "Ừ." "Vì sao không có ngã chết?" "Tai họa để ngàn năm mà!" "Đã ăn xong, đi vận động nào!" "Ăn cơm đi ngủ đá cá muối!"... Địa Tiên giới, Nam Hải. "Bồ Tát, con có phải không có sức hút gì không vậy? Khổ luyện nhiều năm diễn xuất, mà ngay cả một đứa trẻ con cũng không quyến rũ được..." Long Nữ buồn bã ngồi dưới đất, nhìn Quan Âm Bồ Tát trước mặt. Bồ Tát cười nói: "Sao con biết là con không quyến rũ được hắn?" Long Nữ tức giận nói: "Con trở về mới phát hiện, trên người con lại có một tờ giấy!" Vừa nói, Long Nữ vừa móc ra tờ giấy, đặt trước mặt Bồ Tát, sau đó thì thầm: "Không được mở miệng, mở miệng là dễ bị bật cười, diễn xuất quá tệ! Bần tăng cho ngươi diễn một cái tượng vàng Oscar xem!" Quan Âm Bồ Tát: "..." Long Nữ tức giận nói: "Cho nên đó! Cái tên đầu trọc đó nào là nhảy núi, cái gì lộn xộn, đều là diễn! Quá đáng hơn là, hắn lại dám qua mặt tiếp dẫn Phật đã phát minh ra Phật tử đi tìm kiếm hệ thống, cứ thế mà vượt qua lần khảo nghiệm cuối cùng, trở thành chân Phật của cái thế giới kia! Tức chết con rồi..." Quan Âm Bồ Tát cười nói: "Con chắc đó là diễn sao?" Long Nữ ngạc nhiên... Quan Âm Bồ Tát cười nói: "Thế gian vạn vật, chẳng lẽ chẳng phải thật thật giả giả, giả giả thật thật, nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh, con có thể dùng giấc mộng để mê hoặc nhân sinh của hắn, tại sao hắn lại không thể dùng nhân sinh của mình để dệt cho con một giấc mộng? Có lẽ, một ngày nào đó, khi con tỉnh giấc, tất cả mọi chuyện cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi..." Long Nữ trầm mặc, rất lâu sau mới đứng dậy hành lễ nói: "Đệ tử đã hiểu, vậy khi nào thiện tài kia trở về?" Quan Âm Bồ Tát nói: "Phương Chính đã thành Phật rồi, thiện tài thích theo hắn, thì cứ để cho theo hắn đi, nếu mà về đây, hai con lại suốt ngày cãi nhau, vi sư nhìn vào cũng thấy phiền." Long Nữ: "..." Long Nữ nói: "Vậy còn cá muối thì sao? Cái tên lưu manh đó dù gì cũng được Phật Tổ khai mở trí tuệ, chắc cũng không thể cứ mãi ở bên đó chứ?" Quan Âm Bồ Tát nói: "Con không biết đấy thôi, lúc tiễn hắn đi, Phật Tổ vui mừng biết bao nhiêu..." Long Nữ: "... Xem ra Phật Tổ không có ý định thu hồi lại rồi..." Quan Âm Bồ Tát: "Ừm..." . .【HẾT TRỌN BỘ】 PS: Hết trọn bộ rồi, ta cũng nhẹ cả người, mấy ngày nay mắt nhức dữ quá, thật vất vả mới đỡ chút, cuối cùng cũng viết xong cuốn sách này trong một hơi. Viết sách nhiều năm như vậy, hoàn thành cũng có mấy quyển rồi, nhưng chưa bao giờ có cuốn nào mà lại khiến ta xoắn xuýt đến vậy như cuốn này. Một đám thư hữu thì hò hét kết thúc đi, một đám thư hữu thì lại hò hét đừng kết thúc... Ta bị kẹt ở giữa, thật sự rất khó chịu. Cập nhật thì bị chửi là câu chữ, không cập nhật thì lại thấy có lỗi với những người vẫn muốn xem và ủng hộ thầm lặng. Hiện tại, cuối cùng cũng kết thúc rồi, trong lòng thấy mất mát, không nỡ... Giống như là con mình trưởng thành, lập gia đình, trong lòng cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Vì giữ liên lạc với "đứa con" này, cũng vì ủng hộ các bạn đọc của Hoàng Lương, sắp tới sẽ lần lượt đăng một số phiên ngoại tiếp theo. Phương Chính và các đệ tử của hắn sẽ vẫn tiếp tục vui vẻ nô đùa, làm việc thiện, tích đức, A Di Đà Phật. Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Hoàng Lương suốt thời gian qua, cảm tạ. . . Sách mới « thỏ phải c·hết » vẫn đang cập nhật, đồng thời một quyển khác thuần khiết chính năng lượng, thể loại đô thị thú vị, khác hẳn với những quyển của lão nạp, cũng đang trong quá trình hoàn thiện, nhanh thì đầu năm sau sẽ gặp mặt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận