Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 976: Tam huynh đệ

Chương 976: Ba anh em Phương Chính trực tiếp lấy từ một đống tiền công đức ra một vạn tệ, rồi đưa cho Tống Hiền Hòa nói: "A Di Đà Phật, tiền này nghiệp lực quá nặng, bần tăng không thể nhận. Thí chủ vẫn nên cầm về đi, còn về bệnh tình của phụ thân ngài, xin hãy đưa người lên núi, nếu có thể chữa trị bần tăng tự nhiên sẽ ra tay. Nếu không thể, coi như đưa cụ lên núi du ngoạn một chuyến."
Tống Hiền Hòa nghe xong liền ngẩn người, hắn đi khắp nơi trong cả nước, qua vô số chùa lớn nhỏ, chưa từng thấy hòa thượng nào lấy tiền trong hòm công đức trả lại! Bất quá, sau khi sững sờ thì là sự nhục nhã và phẫn nộ, cau mày nói: "Phương Chính trụ trì, đây là ý gì? Cái gì mà tiền của ta lại mang nghiệp lực nặng?"
Phương Chính nhìn Tống Hiền Hòa đang phẫn nộ, lạnh nhạt nói: "Thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."
Tống Hiền Hòa nghe vậy, toàn thân khó chịu, nhất là đôi mắt như mắt sói con kia, trước kia lúc nào cũng thuận lợi, chỉ cần liếc qua là ép đối phương phải nhún nhường. Nhưng lần này thì khác, dù hắn cố gắng làm ánh mắt hung dữ hơn, đối diện với cặp mắt như sao trời biển cả của Phương Chính, vẫn không thể khuấy động dù chỉ một gợn sóng.
Tống Hiền Hòa nói: "Phương Chính trụ trì, người xuất gia làm gì phải vòng vo tam quốc, có chuyện cứ nói thẳng."
Phương Chính nghe xong, tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã vậy thì Phương Chính cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Thí chủ, tiền này lai lịch không được chính đại quang minh, dính quá nhiều tội nghiệt. Loại tiền này, bần tăng không thể nhận, cũng không dám nhận."
Nghe vậy, trán Tống Hiền Hòa lập tức toát mồ hôi lạnh, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Phương Chính. Vốn dĩ, hắn nghĩ Phương Chính chỉ cố làm ra vẻ bí ẩn, nên mới hỏi lại nhiều lần. Không ngờ Phương Chính lại nói ra những lời như vậy, khiến hắn lập tức cảm thấy rợn cả người!
Hắn chắc chắn đây là lần đầu tiên leo lên Nhất Chỉ Sơn, lần đầu gặp Phương Chính, vậy mà sao y biết tiền của hắn không sạch sẽ? Nếu Phương Chính thực sự biết lai lịch của hắn... Nghĩ đến những việc mình từng làm, trong lòng hắn không khỏi run sợ, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi, hòa thượng này, thật giỏi làm ra vẻ bí hiểm, ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì. Giả điên giả khùng, bệnh này không chữa cũng được!"
Nói xong, Tống Hiền Hòa xoay người rời đi, không hiểu sao, hắn đối mặt với sinh tử còn không sợ, thế mà khi đối diện với hòa thượng này lại cảm thấy sợ hãi! Cảm giác như hòa thượng này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hết mọi thứ của hắn.
"Sư phụ, cứ vậy mà để hắn đi sao?" Hầu tử không hiểu hỏi.
Phương Chính lắc đầu: "Không thì sao? Bần tăng tuy biết hắn không phải người tốt, nhưng bắt người cũng cần chứng cứ, ngươi có chứng cứ à?"
Hầu tử im lặng, chứng cứ? Nó đi đâu tìm chứng cứ đây.
Phương Chính vỗ nhẹ mặt nước Thiên Long ao, nhỏ giọng nói: "Để mắt tới hắn, xem hắn đi đâu, rồi nói cho bần tăng."
Đám cá muối dưới nước lập tức gật đầu, theo dõi đi.
Tống Hiền Hòa dù đã xuống núi, trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an, không ngừng nghĩ: Hòa thượng kia rốt cuộc biết những gì? Chắc là không biết gì đâu, nếu không đã báo cảnh sát rồi, sao lại để mình xuống núi? Chắc chắn là vậy... Là do mình chột dạ thôi, nhất định là thế.
Nghĩ vậy, Tống Hiền Hòa thở ra một hơi dài, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc, hắn đã xuống dưới núi, đi thẳng ra thôn, đến trước một chiếc xe, mở cửa chui vào, bên trong có một ông lão đang nằm, bên cạnh còn có bác sĩ và y tá chăm sóc.
Bác sĩ và y tá thấy Tống Hiền Hòa thì cùng chào.
Tống Hiền Hòa nghĩ một lát rồi nói với tên tráng hán đầu trọc bên ngoài xe: "Lão tam, chuẩn bị đi, lát nữa mang cha lên núi."
"Phương Chính đồng ý cho cha khám bệnh à? Chẳng phải hắn nói không cho sao... Khụ khụ, xem ra hắn cũng chỉ nói vậy thôi, haha." Đầu trọc cười nói.
Lúc này, người đàn ông tóc húi cua đang ngồi ở ghế phụ lái thò đầu ra, cười nói: "Sao gọi là người tốt? Sao gọi là người xấu? Cái thứ này, mỗi người đều có định nghĩa khác nhau, anh em chúng ta chỉ là vì sinh tồn thôi mà... Đúng không, đại ca?"
"Thôi đi, chỉ có mình ngươi nhiều lời. Phương Chính không nói là chữa bệnh cho cha, chỉ là bảo ta đưa cha lên xem thử có chữa được không thôi." Tống Hiền Hòa nói.
"Mẹ nó, hắn còn không biết có chữa được không, đã bắt chúng ta khiêng người lên rồi? Hắn có biết núi này cao bao nhiêu không hả? Đại ca, có phải là ngươi đưa thiếu tiền không?" Lão tam vừa sờ cái đầu trọc vừa tỏ vẻ khó chịu nói.
"Ngươi sao lắm lời thế? Khiêng người đi!" Tống Hiền Hòa giận mắng, lão tam cười hắc hắc, rồi lên xe, phối hợp cùng bác sĩ và Tống Hiền Hòa khiêng ông cụ xuống.
Ba người này làm việc rất nhanh, chẳng thèm nhìn đến các thầy thuốc khác, đi thẳng lên đỉnh núi. Các thầy thuốc khác thấy vậy liền chau mày, đây là không tin tưởng họ sao! Có người muốn đi hỏi xem tình hình thế nào, nhưng lại bị lão tam dùng ánh mắt hung ác dọa cho sợ mà lùi về.
Rất nhanh, ba người khiêng ông lão đến trước cửa chùa Nhất Chỉ.
Phương Chính thấy Tống Hiền Hòa quay lại thì cũng ngạc nhiên, lúc nãy y đã nói rõ ràng như vậy, vậy mà gã này vẫn dám trở lại, đây là không tin y nhìn thấu được sự việc, hay là tên này quá gan lớn, không sợ Phương Chính tiện tay thu phục gã luôn sao?
Lúc này, Hầu tử nhỏ giọng nói: "Cha nào con nấy. Con không phải người tốt, cha chắc cũng không phải dạng vừa."
Phương Chính gõ đầu nó một cái, trách: "Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chưa điều tra rõ sự tình thì không được tùy tiện kết luận."
Nói xong, Phương Chính mở tuệ nhãn nhìn về phía ông lão, nhưng khi nhìn kỹ, Phương Chính theo bản năng kêu lên một tiếng "ái chà"."
"Phương Chính trụ trì, sao vậy?" Tống Hiền Hòa hỏi.
Phương Chính lắc đầu: "Không có gì, cụ đúng là phụ thân các ngươi?"
Phương Chính hỏi vậy là vì, toàn thân ông lão đều tỏa ra ánh sáng công đức màu vàng! Chỉ có một chút hắc khí đang luân chuyển dưới ánh kim quang đó. Điều này hoàn toàn trái ngược với sát khí nặng nề, thiếu công đức trên người Tống Hiền Hòa, vì vậy Phương Chính mới theo bản năng hỏi câu này.
Đồng thời Phương Chính cũng nhìn lướt qua lão nhị, lão tam, trên người hai người này cũng đầy những vệt đen, chỉ có kim quang lóe lên bên trong, giống hệt Tống Hiền Hòa.
Nghe Phương Chính hỏi như vậy, lão tam không vui, giận nói: "Hòa thượng, ngươi nói gì đó? Đây không phải lão tử của chúng ta, chẳng lẽ là lão tử của ngươi à?"
"Lão tam!" Tống Hiền Hòa chưa đợi Phương Chính trả lời đã lớn tiếng quát mắng.
Lão tam có vẻ rất sợ Tống Hiền Hòa, liền lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn bất mãn liếc nhìn Phương Chính.
Phương Chính không hề tức giận, lời lão tam tuy khó nghe, nhưng trong lời nói ý lại rất rõ ràng. Rõ ràng, tình cảm cha con trong lòng lão vô cùng quan trọng, không cho phép bất cứ ai nghi ngờ.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, vừa rồi là bần tăng lỡ lời, xin lỗi."
Nghe Phương Chính xin lỗi, lão Tam rõ ràng ngớ ra một chút, gãi gãi đầu trọc nói: "Ta không thích mấy người kiểu cách này, lời nãy ta nói không hay, ngươi đừng để ý nha."
Phương Chính khẽ gật đầu, không để ý tới kẻ thô lỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận