Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 267: Dụ hoặc

Nữ tử ngẩng đầu nhìn cây bồ đề, chắp tay trước ngực, lặng lẽ đọc gì đó. Phương Chính cũng không đến nghe, cứ đứng bên cạnh chờ. Nửa ngày, nữ tử mới dừng lại, cười với Phương Chính: "Vị pháp sư, xin hỏi, ngài là pháp sư Phương Chính phải không ạ?"
Phương Chính ngẩn người, khách hành hương đến đây không ít, người biết hắn, ngưỡng mộ danh tiếng mà đến cũng có, nhưng đó là hiệu quả từ quảng cáo trước kia, đã lâu như vậy, độ nóng đã sớm qua đi. Phương Chính vạn lần không ngờ, lại có người mộ danh mà đến.
Phương Chính chắp tay trước ngực, nói: "A Di Đà Phật, chính là bần tăng. Thí chủ tìm bần tăng có việc gì chăng?" Phương Chính vừa nói, vừa làm tư thế chuẩn bị chụp ảnh chung.
Nữ tử mỉm cười nói: "Ta được Đổng Nguyệt Như nữ sĩ giới thiệu, ta tên là Quan Bình, pháp sư Phương Chính, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ là không ngờ, ngươi còn trẻ như vậy."
Phương Chính ngạc nhiên, Đổng Nguyệt Như? Đây là ai? Hoàn toàn chưa từng nghe qua a! Phương Chính dò hỏi: "Quan thí chủ, người cô nói là Đổng thí chủ, bần tăng không biết, cô có phải đã tìm nhầm người?"
"Ơ..." Quan Bình ngây người, nhìn tiểu hòa thượng trước mắt, trong lòng cũng không an định. Đổng Nguyệt Như cũng không nói nhiều với cô, chỉ nói tới đây, có lẽ có thể giải quyết được khúc mắc trong lòng cô. Vì tin tưởng Đổng Nguyệt Như, nên cô mới đến. Nhưng tiểu hòa thượng trước mắt trẻ như vậy, trông thế nào cũng không giống một vị đại sư. Người như vậy thật có thể giúp cô sao? Hay là, cô thật sự đã tìm nhầm chỗ? Nhưng cô đã nhìn kỹ ở ngoài cổng rồi mà, nơi này đúng là Nhất Chỉ tự, không sai mà!
Thế là Quan Bình hỏi: "Chẳng lẽ nơi này không phải là Nhất Chỉ sơn, Nhất Chỉ tự sao? Chẳng lẽ còn có cái Nhất Chỉ sơn thứ hai, Nhất Chỉ tự thứ hai, pháp sư Phương Chính thứ hai nữa sao?"
Phương Chính sửng sốt một chút, rồi lắc đầu cười: "Đương nhiên không có."
"Vậy thì không sai, còn về Đổng tỷ... Ân, Đổng tỷ nói khi anh chữa bệnh cho Phương Vân Tĩnh, cô ấy ở bên cạnh. Nói như vậy, pháp sư Phương Chính có ấn tượng không?" Quan Bình hỏi.
Phương Chính lại ngây ra, khi chữa bệnh cho Phương Vân Tĩnh, Đổng Nguyệt Như ở bên cạnh sao? Lúc đó bên cạnh hắn không có ai mà! Chó ngược thì có một con, nhưng rõ ràng, con hàng này không họ Đổng... Sau đó Phương Chính chợt nghĩ đến một khả năng.
Thế là Phương Chính nói: "Thí chủ chờ một lát, bần tăng đi hỏi một chút."
Quan Bình gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Phương Chính về hậu viện, lập tức lấy điện thoại ra, gửi Wechat cho Triệu Đại Đồng, Mã Quyên, Hồ Hàn: "Các cậu có quen một cô gái tên Đổng Nguyệt Như không?"
Kết quả giờ này Mã Quyên còn đang ngủ, điện thoại tắt máy; Hồ Hàn cũng đang ngủ, ngược lại Triệu Đại Đồng vừa đi làm về thấy được, lập tức trả lời: "Có quen, lúc Vân Tĩnh bị bệnh, có một bạn học mời tới bác sĩ tâm lý, nghe nói giỏi lắm. Sao thế? Pháp sư Phương Chính, có chuyện gì sao?"
Phương Chính xem, đúng là thế, thế là trả lời: "Không có gì, chỉ là hỏi thôi, cậu mau ngủ đi."
Cất điện thoại, Phương Chính trở lại tiền viện, Quan Bình đang ngẩng đầu nhìn con sóc trên cây bồ đề.
"Pháp sư Phương Chính, chỗ này của anh thật tốt, đủ yên tĩnh, lại có cả động vật nhỏ bầu bạn, đến đây, cả người tôi cũng thoải mái hơn." Quan Bình nói.
Phương Chính khẽ cười: "Trên núi có cái tốt của núi, cũng có cái khổ của núi. Nữ thí chủ, chúng ta cứ nói chuyện của cô đi." Phương Chính hơi sốt ruột, một mình gánh nước thì khó mà đầy thùng lớn được, trông cậy vào mình hắn đổ đầy ruộng, đoán chừng đến tối mất. Người phụ nữ trước mắt dù xinh đẹp, cũng không sánh bằng một mẫu ba phần đất trong mắt Phương Chính, đây mới là chỗ hắn có lộc ăn sau này!
Quan Bình nhìn hòa thượng trước mắt với vẻ cổ quái, gia hỏa này rốt cuộc có phải đàn ông không? Chẳng lẽ ở cùng mỹ nữ lại đau khổ vậy sao? Sao cô có cảm giác hắn trông có vẻ muốn đuổi mình đi nhanh thế?
Quan Bình thu lại bực bội trong lòng, hít sâu một hơi nói: "Nói ở đây tiện chứ?"
Phương Chính nhìn ra ngoài cửa, nói: "Nữ thí chủ nói nếu thuận tiện không ai nghe được thì chỗ này cũng được."
Quan Bình ngẩn người, rồi cười gượng hai tiếng, nói: "Cũng phải, đường đã đóng rồi, đâu còn ai đến nữa."
Thế là hai người ngồi xuống, Quan Bình nói: "Pháp sư Phương Chính, là như vậy, tôi tên là Quan Bình, hiện giờ là diễn viên truyền hình, điện ảnh, xuất thân từ gia đình nông thôn, cuộc sống xem như tạm ổn. Nhưng gần đây tôi rất phiền não, tôi phát hiện, đám chị em bên cạnh, rõ ràng cát-sê không nhiều bằng tôi, nhưng lúc nào cũng dùng hàng hiệu túi xách, thay đổi liên tục quần áo và giày dép hàng hiệu. Sau khi nghe ngóng, tôi mới biết được, bọn họ đều làm mấy việc không đâu, mà đổi được. Bọn họ cũng khuyên tôi, nhưng... tôi thật không làm được. Nhưng khi ở cùng họ, tôi thấy mình hoàn toàn lạc lõng. Họ lúc nào cũng bàn luận về đồ xa xỉ, trang sức, còn tôi thì lại chẳng có gì. Ở cùng họ, tôi sẽ tự ti. Chuyện này thật sự khiến tôi khó chịu..."
Đang định nói tiếp thì điện thoại Quan Bình bỗng reo, Quan Bình nhìn dãy số trên điện thoại, sắc mặt biến đổi, đứng lên nói: "Xin lỗi."
Quan Bình bước nhanh ra ngoài chùa, nghe điện thoại, nhỏ giọng nói gì đó, rồi bên kia điện thoại vang lên tiếng thúc giục, có vẻ rất gấp gáp. Nói chuyện một hồi, Quan Bình cúp máy, đi đến trước mặt Phương Chính, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi có chút việc gấp, phải đi trước."
"A Di Đà Phật, thí chủ đi thong thả. Bần tăng cũng xuống núi gánh nước, cùng đi nhé." Phương Chính vừa nói, vừa xách thùng nước lên, cùng Quan Bình xuống núi.
Trên đường đi, Quan Bình không nói gì, bước nhanh vội vã, rõ là đang rất gấp, ánh mắt hơi dao động, rõ ràng trong lòng đang giằng xé dữ dội. Ngay lúc Phương Chính chuẩn bị xuống suối gánh nước thì Quan Bình bỗng kêu lên: "Pháp sư, tôi biết một người, anh ta rất giàu, luôn theo đuổi tôi, tôi có nên đồng ý không?"
Phương Chính ngẩn người, lại hỏi hắn về chuyện tình cảm, cái này... hắn còn chưa từng yêu đương, làm sao có thể chỉ đường cho Quan Bình được? Phương Chính chắp tay trước ngực, cười khổ nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, bần tăng nếu từng yêu đương, thì đã chẳng ở trên núi này."
Quan Bình cười khổ một tiếng, gật đầu nói: "Xin lỗi, đã làm phiền pháp sư."
Nói xong, Quan Bình liền đi, nhìn theo bóng lưng Quan Bình, Phương Chính khẽ lắc đầu, hắn hiểu gì về chuyện tình yêu cơ chứ!
Phương Chính gánh hai thùng nước, lên núi.
Quan Bình vừa xuống núi thì có xe đến đón cô, vừa lên xe, một cô gái liền xáp tới nhỏ giọng nói: "Trương lão bản lại tới, Quan tỷ, rốt cuộc chị có đồng ý hay không, cho người ta một câu đi. Người ta thường xuyên bay ngàn dặm tới đây, hoa hồng chất thành núi, có thành ý hay không, cái này còn nhìn không ra sao?"
Quan Bình cúi đầu, không nói gì.
Xe đi thẳng tới một quảng trường khoáng đạt ở huyện Tùng Vũ, một giây sau, tiếng động cơ long long long long từ trên trời truyền xuống, Quan Bình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc trực thăng từ trên trời hạ xuống, sau đó một thân ảnh quen thuộc từ máy bay đi ra, chạy nhanh đến trước mặt Quan Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận