Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 908: Bồ câu canh

Nghĩ đến đây, Phương Chính lại bắt đầu nghĩ lung tung: Ta đây có tính là phá giới không? Còn chưa hoàn tục mà đã có vợ có con, ừm, cũng không hẳn vậy. Bần tăng đây là đang làm việc tốt mà... Nhưng mà, cái này thật sự tính là vợ à? Nếu như tính thì ta nên xưng hô như thế nào? Gọi vợ à? Như vậy chẳng phải sẽ bị đánh chết à? Có khi nào sẽ bị hệ thống dùng sét đánh chết không?
Nghĩ đến đó, mặt Phương Chính đỏ bừng... Tuy rằng hắn mặt dày, nhưng mà đó là với những chuyện khác thôi. Chuyện nam nữ thì hắn cơ bản là gà mờ.
Vẫn là mẹ Khả Khả chủ động phá vỡ sự xấu hổ, hỏi: "Phương Chính pháp sư, ngươi tu hành ở đâu vậy?"
Vừa nghe câu này, Phương Chính lập tức kéo suy nghĩ trở về, chuyện không liên quan tới yêu đương thì đầu óc Phương Chính liền trở nên linh hoạt, ngồi đó thao thao bất tuyệt kể về chuyện hồi nhỏ của mình, kể về Nhất Chỉ sơn, Nhất Chỉ thôn, Nhất Chỉ tự, kể về Nhất Chỉ thiền sư. Nghe chuyện Phương Chính hồi nhỏ nghịch ngợm, mẹ Khả Khả và Khả Khả thi thoảng bị Phương Chính chọc cười ha hả, trong nhất thời không khí trong phòng cũng ấm áp hẳn lên, ngăn cách cũng đang dần dần biến mất.
Độc Lang ở ngoài cửa ghé vào đó, âm thầm ghi nhớ chuyện xấu hồi bé của Phương Chính, nghĩ: Đây chính là điểm yếu của sư phụ, tóm được điểm yếu của tên đầu trọc này cũng không dễ dàng gì. Về sau, không biết có đổi được thêm vài bữa cơm no không nữa... Ừm, nếu như không bị đánh chết.
Trò chuyện đến trưa, Phương Chính cũng biết tên mẹ của Khả Khả, nàng tên là Chương Tuệ Hân. Ba của Khả Khả mất năm Khả Khả chào đời, bởi vì lái xe chở cả nhà đi chơi, kết quả bị tai nạn xe, vụ tai nạn đó chỉ có Chương Tuệ Hân là sống sót. Về sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, Chương Tuệ Hân cũng dần dần mất liên lạc với họ hàng thân thích, một mình nuôi Phương Khả lớn lên.
Vốn dĩ tưởng rằng vụ tai nạn đó không ảnh hưởng nhiều đến nàng, vì an táng người nhà mà nàng bận tối mắt, cũng không đến bệnh viện khám. Cộng thêm việc mưu sinh, một ngày nàng làm mấy công việc, ngày nào cũng phải đến nửa đêm mới về nhà. Mấy năm đầu thậm chí còn phải mang theo con đi làm... Cuối cùng mấy năm sau nàng kiệt sức ngã xuống, sau đó thì không thể đứng lên được nữa. Đồng thời vì làm việc quá sức, hai mắt có vấn đề, nhìn mọi thứ mờ hết. Đến hiện tại thì cơ bản không nhìn rõ gì nữa.
Từ đó về sau, hai mẹ con chỉ có thể nương tựa vào nhau, nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, sống tạm đến giờ. Nếu như không có Phương Chính tới, nàng cũng không biết nhà mình sắp bị Tống Bân dọn sạch. Càng không biết, nên đối phó với loại lưu manh như Tống Bân thế nào.
Phương Chính nghe đến đây cũng thấy có chút buồn, đồng thời hắn cũng thấy vận mệnh rất kỳ diệu, một cuộn nhiệm vụ đưa hắn đến đây, nếu không có cuộn giấy đó, hắn có lẽ rất khó gặp mẹ con Chương Tuệ Hân, vậy thì hai mẹ con sẽ thế nào?
Nghĩ đến đó, Phương Chính lắc đầu, xua tan những ý nghĩ này. Hắn chỉ cần biết một điều là đủ, có lẽ hắn không có cách nào cứu rỗi tất cả mọi người trên thế giới, nhưng nếu hắn gặp thì nhất định phải giúp.
Câu chuyện mở ra, ba người nói chuyện một hơi cho đến trưa, thẳng đến khi hai tiếng ùng ục ục vang lên, Phương Chính lúc này mới nhớ tới, đã đến giờ ăn cơm rồi! Mà hai mẹ con trước mắt, lại đồng thời có chút ngượng ngùng...
Mẹ Khả Khả vội vàng nói: "Khả Khả, trong nhà còn gì ăn không? Lấy ra làm đi."
Rõ ràng là mẹ Khả Khả muốn thết đãi chỉnh tề một chút.
Khả Khả lúc này mới hốt hoảng nói: "A da, con nhờ bà Trương nấu rồi...""Nấu cái gì?" Thấy Khả Khả đột nhiên ngừng lại, mẹ Khả Khả hỏi."Gà, gà hầm, vẫn chưa mang lên đâu. Con đi lấy..." Nói rồi, Khả Khả muốn xuống lầu. Phương Chính không yên lòng sự an toàn của Khả Khả, vì vậy nói: "Bần tăng đi cùng Khả Khả, Tịnh Pháp, ngươi ở lại trông nhà.""Ngao ô!" Độc Lang kêu lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Mẹ Khả Khả buồn bực: "Gà à? Khả Khả còn tiền mua gà sao?"
Phương Chính tuy biết Khả Khả đang nói dối, nhưng mà chuyện này hắn không muốn nói dối giúp, một khi nói thì tám phần sẽ bị sét đánh. Thế nên đành giả vờ như không biết, theo Khả Khả xuống lầu.
Bà Trương, cũng chính là bà cô mặc áo đỏ. Nhà bà ở lầu một, nhà rất rộng rãi, mở cửa ra ngoài là tiệm mạt chược, ngày nào nhà cũng rất náo nhiệt. Cũng vì vậy mà nơi đó khói nghi ngút. Bình thường, Khả Khả không thích đến nhà bà. Bà Trương mặc dù mở quán bài, nhưng bà rất nhiệt tình, đặc biệt quan tâm đến Phương Khả. Bà cũng là người hàng xóm chăm sóc nhà Chương Tuệ Hân nhiều nhất, bình thường lễ tết có gì ngon cũng sẽ làm một phần mang đến cho Khả Khả và Chương Tuệ Hân.
Khả Khả còn nhỏ, cũng không biết hầm gà các loại, nên từ đầu đã phải nhờ đến bà Trương. Bà Trương thấy Phương Khả hiểu chuyện như vậy, tự nhiên nhận lời ngay.
Mà lần này, bà Trương có chút lo lắng, bởi vì thứ Khả Khả nhờ bà nấu là chim bồ câu!
Bà Trương rất hiểu Phương Khả, con bồ câu đó là mẹ mua cho cô bé vào ngày sinh nhật, là bạn thân lớn lên cùng cô bé, trước kia cô bé hầu như ngày nào cũng mang bồ câu đi chơi, bồ câu lại như biết nói chuyện với cô bé. Bây giờ, chính tay cô bé đưa bồ câu ngoẹo đầu vào tay bà, nhìn đôi mắt cô bé đẫm lệ mơ hồ, lòng bà cũng như bị dao cứa, rất khó chịu.
Bà Trương nhìn hơi nóng bốc lên nghi ngút trên nồi, không nhịn được thở dài.
Trong cầu thang, Khả Khả càng lúc càng chậm lại, đi được nửa đường thì dừng lại, đứng yên ở đó nước mắt rơi, ngước mắt nhìn Phương Chính hỏi: "Ba ba, ba nói, trên thế giới này có thật sự có luân hồi không? Ba nói, cục cục có giận con không..."
Phương Chính biết Khả Khả nói cái gì, nhưng mà vấn đề này, hắn lại không biết nên trả lời như thế nào.
Hồng hài nhi đã từng nói, thế giới này linh khí mỏng manh, con người sống đã là không tệ rồi, quỷ quái loại có yêu cầu cao về linh khí căn bản không thể nào sinh ra và tồn tại. Con người có linh hồn, nhưng mà linh hồn vừa thoát ra liền giống như cá rời nước, thoáng chốc là tan biến. Hồng hài nhi cũng không biết thế giới này có luân hồi, có địa ngục hay không, dù sao thì hắn cũng không cảm ứng được. Nhưng việc có sự sống mới ra đời cũng có nghĩa là tồn tại một thứ gì đó, có thể khiến linh hồn tái sinh.
Hồng hài nhi giải thích không rõ ràng, hệ thống thì không có giải thích.
Nếu thật là vậy, vậy linh hồn rốt cuộc đến từ đâu?
Đầu óc Phương Chính nghi hoặc, lại không có đáp án, bây giờ lại làm sao mà trả lời Khả Khả được?
Phương Chính không muốn lừa gạt Khả Khả, thế nên ôm Khả Khả vào lòng, nói: "Khả Khả, nếu như con là cục cục, con có giận không?"
Khả Khả ngây ngẩn cả người, sau đó gục vào vai Phương Chính, khóc: "Sẽ...sẽ rất đau lòng, rất giận...ô ô..."
Phương Chính để mặc Khả Khả khóc, ôm cô bé xuống lầu, đến nhà bà Trương.
Bà Trương nhìn thấy Khả Khả đang khóc thì thở dài, múc canh bồ câu trong nồi ra, sắp xếp gọn, rồi đi ra, cười nói: "Khả Khả, đừng khóc, canh bồ câu con muốn đây."
Nghe đến canh bồ câu, Khả Khả lại càng khóc thương tâm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận