Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 260: Ngươi làm ta là kẻ ngu?

Chương 260: Ngươi làm ta là kẻ ngốc?
Tốc độ của độc Lang lại nhanh hơn, lại vượt xa! Sau mấy lần tới lui, Giang Diệp giống như gặp ma hét lên: "Má! Con chó chết này chạy tới một trăm ba mươi lăm rồi! Ta TM đang nằm mơ à?"
Nữ tử thì dựa vào thành ghế, sắc mặt tái nhợt vô cùng kêu lên: "Chậm một chút, chậm một chút..."
Cùng lúc đó, ở phía trước bên ruộng, một đôi cha con đang ngồi ở đó, lấy ra hai quả dưa chuột từ giếng sâu trong ao. Con trai hỏi cha: "Lão ba, mỗi ngày cha đều xem thế giới động vật, vậy con hỏi cha, trên thế giới này động vật nào chạy nhanh nhất?"
Người cha nghe vậy, ha ha cười nói: "Câu này không làm khó được ta, lão tử ta đây khỏi phải nói, nhưng mà về chuyện mấy con vật kia ấy à, tuyệt đối là nửa chuyên gia, sinh viên bình thường cũng không sánh bằng ta. Động vật chạy nhanh nhất trên thế giới này, đương nhiên là báo săn, tốc độ nhanh nhất của nó có thể đạt đến một trăm ba mươi km/h! Tuyệt đối là bá chủ tốc độ trên cạn, là vua chạy nhanh!"
Người con trai đang định khen vài câu, vừa nghiêng đầu, hai mắt đã trợn tròn, theo bản năng hỏi: "Lão ba, con chó kia có thể chạy nhanh bao nhiêu?"
"Chó á? Chó chỉ là đồ phế vật, nếu nói về chạy ấy à, vẫn là tổ tiên của chúng nó là loài sói trâu bò hơn, khoảng sáu mươi km/h, trọng điểm là sói tính nhẫn nại tốt, chạy rất bền. Con người xem như là tương đối phế vật, chạy không nhanh, sức bền cũng kém..." Người cha đang nói thì nghe thấy tiếng xe máy truyền đến, nhíu mày mắng: "Tên thất đức nào tìm đường chết thế, ở cái đường hẹp này mà đua xe? Chán sống à?"
Người cha vừa nghiêng đầu, sau đó liền trợn tròn mắt! Chỉ thấy một chiếc xe bán tải đang phóng như bão táp, tốc độ nhanh như điện, chẳng khác gì đang chạy trên xa lộ! Điều quái dị hơn là, một con sói vậy mà lại chạy nhanh hơn cả xe bán tải! Miệng rộng há to, đầu lưỡi theo gió vung loạn xạ, nhìn có chút ngốc, nhưng ánh mắt lại vô cùng tập trung, bốn chân mở rộng bước chạy, như bay vậy! Xe bán tải và độc Lang gào thét lao qua!
Con trai hỏi: "Lão ba, đó là báo săn sao?"
Người cha: "%...#$#..."
Ngay lúc này, một bóng trắng vụt qua, để lại cho hai cha con đang trợn mắt há mồm một cái đầu trọc láng bóng. Chiếc áo cà sa rộng thùng thình, theo gió bay phấp phới, bước chân chậm rãi, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người! Tựa hồ cũng không chậm hơn xe bán tải và sói, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
"Lão ba, kia có phải báo săn hai chân không? Sao nó không có lông?" Đứa trẻ ngơ ngác nhìn.
Trong lòng người cha như có mười vạn con ngựa gào thét lao qua, hắn cũng muốn hỏi xem, kia là báo săn sao? Cái mặt này đập cũng quá ác đi, vừa nói sói chạy không nhanh thì liền tăng lên hơn một trăm bước, vừa nói cặn bã cặn bã, thì có một kẻ cùng Thượng Quan đi bộ liền đi ra hơn một trăm bước!
Người cha tự véo mình một cái, đau, không phải là mơ! Nhưng ai có thể giải thích cho hắn một chút, rốt cuộc là tình huống gì? Lẽ nào chương trình duy nhất nói sự thật trên tivi cũng giả dối rồi? Giờ khắc này, người cha có chút hoài nghi nhân sinh.
Nhưng có người còn hoài nghi nhân sinh hơn hắn, đó chính là Giang Diệp!
"Thần ơi! Chân ga của ta hết cỡ rồi, con chó chết này sao vẫn còn tăng tốc? !" Giang Diệp có cảm giác muốn khóc, da xe của hắn cũng không phải loại hàng xịn, chạy đến hơn một trăm ba mươi đã hết cỡ, nhanh nữa là lật xe. Hắn tuy không phục, nhưng không muốn đem sinh mạng của mình ra đùa!
Trong lúc lơ đãng, bạn gái của Giang Diệp bỗng nhiên hét lên: "Cảnh sát giao thông..."
Giang Diệp nghe thấy liền giật mình, vội vàng đạp phanh, nhưng dù sao cũng là tài xế lâu năm, mặc dù nhìn thấy cảnh sát giao thông, vẫn không dừng ngay lập tức, mà là đạp nhẹ, cho dù vậy, tiếng thắng xe chói tai cũng kinh động đến vị hòa thượng và cảnh sát giao thông đang đứng cạnh cái giếng sâu. Cảnh sát giao thông vừa nghiêng đầu, lập tức vui vẻ, đang định dừng xe nghỉ ngơi uống nước, ai ngờ lại nhặt được con thỏ chết vì đụng cây! Vẫy vẫy nước trên tay, cười ha hả đi đến. Hoàn toàn không nhìn thấy hai bóng trắng kia đã sớm đi xa rồi...
"Đường này giới hạn tốc độ bốn mươi, anh chạy cho tôi hơn một trăm bước, cho anh đôi cánh chắc anh muốn bay lên trời à?" Cảnh sát giao thông bước đến nói.
"Đồng chí cảnh sát giao thông, anh nghe tôi giải thích đã. Chuyện này không phải do tôi, ban đầu tôi chạy đúng bốn mươi bước, kết quả có một con chó, nó còn vượt cả xe của tôi, cứ lượn mông trước xe của tôi, anh nói tôi là đàn ông, sao có thể nhẫn được? Hỏa khí bốc lên, tôi đạp ga một cái, thế là tăng tốc." Giang Diệp vội vàng giải thích.
"Chó á? Anh so đo với chó? Cho dù có chạy theo chó, chạy tầm năm mươi, sáu mươi là được rồi chứ?" Cảnh sát giao thông không tin nói.
"Vấn đề là con chó đó chạy nhanh lắm, sau đó nó chạy hơn một trăm ba mươi, tôi đuổi không kịp! Nếu không phải đuổi theo nó, tôi đã giảm tốc rồi." Giang Diệp nói.
Cảnh sát giao thông nhìn Giang Diệp với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh cứ xuống kiểm tra nồng độ cồn đã, chó chạy một trăm ba mươi? Anh nghĩ con chó kia là chó sấm sét, hay là siêu nhân chó à?"
"Tôi không uống rượu! Tôi nói là thật, không tin anh hỏi bạn gái tôi." Giang Diệp hét lên.
"Xin lỗi, tôi không phải bạn gái của anh, cái tính của anh ấy, ha ha... Bai bai!" Bạn gái của Giang Diệp nói xong liền quay người, ọe một tiếng rồi nôn... Cả đời này cô không muốn ngồi xe của cái tên khốn nạn này nữa, đúng là muốn mất mạng mà!
Cảnh sát giao thông nhìn Giang Diệp với vẻ mặt đồng cảm, Giang Diệp ủy khuất nói: "Tôi nói thật mà, thật sự có một con chó chạy một trăm ba mươi, còn có một tên hòa thượng, đi theo sau nữa,... Không phải, anh đang nhìn tôi với cái ánh mắt gì vậy?"
"Anh xem tôi là đồ ngốc chắc? Chó chạy một trăm ba mươi? Tự lên mạng tìm hiểu đi, chó có thể chạy nhanh đến mức nào! Còn có hòa thượng đi theo sau, sao anh không nói là hắn bay lên đi? Anh đừng có mà nói hươu nói vượn, có gì thì chúng ta về đội cảnh sát giao thông nói chuyện. Tôi nghi là đầu óc anh có vấn đề, không thích hợp lái xe nữa..." Cảnh sát giao thông nói.
Giang Diệp vô cùng uất ức, hắn thề, những lời hắn nói đều là sự thật! Tại sao không ai tin vậy?
Mặc kệ Giang Diệp đang gặp xui xẻo ở phía sau, hiện tại, có người sắp gặp chuyện không may rồi!
"Vương tỷ, chị lái nhanh lên một chút, lát nữa người trong thôn đuổi theo thì phiền phức lắm. Cái đồ nhỏ này cũng không thành thật, đã nhét thuốc ngủ vào rồi mà vẫn không ngủ được bao lâu." Người phụ nữ có nốt ruồi trên cằm và miệng nhọn hoắt giục nói.
"Giục cái gì mà giục? Bọn họ đều ở dưới ruộng cả rồi, hơn nữa chỗ này em đã coi kỹ rồi, có xe cũng chỉ vài hộ thôi, còn có một nhà bị cháy rồi, nhà còn chưa xây xong đã vào thành hết rồi. Tốc độ này của chúng ta là nhanh lắm rồi, nhanh quá thì dễ gây phiền phức. Không thấy vừa nãy có cảnh sát giao thông sao? Nếu bị bắt lại, chúng ta mới nói không rõ đấy." Người phụ nữ có làn da vàng như nến, đầu quấn khăn, mặc áo sơ mi rộng nói.
"Em cũng không biết làm sao, mí mắt cứ giật loạn lên, cứ có cảm giác chuyện không hay sắp xảy ra." Người phụ nữ có nốt ruồi nói.
"Không có chuyện gì đâu, bao nhiêu năm rồi, chị gặp sóng gió gì chưa từng thấy, chỉ có một đứa trẻ thôi mà, có gì ghê gớm đâu? Gặp ai thì cứ bình tĩnh là được." Người phụ nữ béo nói, vừa nói vừa đi qua một cái thôn khác.
"Vương tỷ, em không được như chị, tâm lý của em không vững, em hơi hoảng." Người phụ nữ có nốt ruồi nói.
"Em họ, ai mới bắt đầu cũng đều như vậy cả. Bán nhiều mấy lần là quen thôi." Vương tỷ nói.
"Vương tỷ, mà bọn trẻ này bán đi đâu vậy? Có bị hại không?" Người phụ nữ có nốt ruồi hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận