Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 273: Thu đồ

Chương 273: Thu đồ
So sánh như vậy cũng hay, ngươi chơi LOL giỏi, ta tuy rằng xem không hiểu trò chơi này, cũng không chơi, nhưng ta có thể rút nguồn điện của ngươi, đảm bảo chuẩn xác!
Kết quả là, Hồng hài nhi khổ sở, pháp lực không còn, làm sao triệu hồi cơm đến được?
Hầu tử, Độc Lang, sóc con xem hồi lâu, mặc dù có một vài thứ không hiểu, nhưng những lời Hồng hài nhi và Phương Chính nói bọn nó đều hiểu, nên cũng hiểu được đại khái. Tình huống hiện tại, rõ ràng là tên ngốc này lại bị trụ trì gài bẫy! Độc Lang trong lòng vẫn còn nhớ cái tát thù của Hồng hài nhi, liền lập tức kêu lên: "Tịnh Tâm, ngươi giỏi như thế, sao còn không thi triển thủ đoạn đi? Thủ đoạn của ngươi đâu? Hay là bị gãy tay rồi?"
Hồng hài nhi trừng Độc Lang một cái, Độc Lang lập tức kéo cổ họng kêu lên: "Trụ trì, thằng nhóc này lại trừng ta! Nếu ta mà bị đánh, chắc chắn là hắn ra tay!"
Hồng hài nhi tức giận đến lật cả hai mắt, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục thi pháp.
Hầu tử và sóc con dù sao cũng ở chung với Độc Lang lâu, tình cảm sâu đậm, liền lập tức hùa theo, đổ thêm dầu vào lửa: "Tịnh Tâm, cố lên! Ngươi đã nói hay như vậy rồi, nếu không làm được chuyện gì đó ngầu lòi, vậy thì quá mất mặt!"
Sóc con vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Nếu ta là Tịnh Tâm, nếu không thể chứng minh được bản thân, ta sẽ không còn mặt mũi nào ra ngoài nữa."
Hồng hài nhi nghe rõ ràng, lần đầu tiên hối hận mình học được Thú Ngữ Thuật, không phải tự dưng tìm chuyện cho mình thêm bực bội sao?
Bất quá Hồng hài nhi hiện tại rất xấu hổ, pháp lực của hắn không còn, còn có thể bày trò gì nữa? Trì hoãn một lúc, cuối cùng cũng không kéo dài được nữa, cứng đầu, mặt đỏ bừng, kêu lên: "Xem ta bát xới cơm thuật!" Nói xong, cầm bát xới thêm một chén nữa, rồi ngồi phịch xuống bên trên bếp lò, không chịu xuống, cứ ngồi đó bắt đầu ăn.
Độc Lang lập tức kêu lên: "Ai u, Thần Thông ngầu lòi quá, bản sói chưa từng thấy bao giờ. Hầu tử, ngươi biết không?"
Đáng tiếc vì giống loài khác nhau, Hầu tử nghe không hiểu Độc Lang đang nói gì, nhưng ở chung đã lâu, ít nhiều cũng hiểu được ý của Độc Lang, liền kêu lên: "Thần Thông này độ khó cao quá, ta có vẻ cũng biết..."
Sóc con hùa theo: "Ta cũng biết!"
Hồng hài nhi mặt đỏ bừng, trông giống như củ cà rốt đầu to vậy.
Phương Chính cũng mặc kệ, cứ ngồi đó cười ha hả nhìn xem, không có lá trà, liền tách măng thành từng miếng nhỏ thả vào chén, uống với nước suối Vô Căn, cũng có một hương vị đặc biệt. Uống trà, xem kịch, thật là tự tại tiêu dao...
Hồng hài nhi ăn một bát xong, lập tức phát hiện tình huống không ổn, pháp lực tan mất, trong bụng cũng mất Tam Muội Chân Hỏa, hắn làm sao luyện hóa hết chỗ tinh gạo này trong bụng? Luyện hóa không xong, nhìn cả nồi tinh gạo, Hồng hài nhi chợt phát hiện, nhiệm vụ này, có chút khó khăn rồi..."
"Tịnh Tâm, con cứ cố ăn, vi sư không thể để bụng con đói được. Ăn hết nồi này, vi sư cho con làm thêm một nồi nữa! Đương nhiên, ngàn vạn lần không được lãng phí, nếu không, hừ hừ... Bần tăng đêm nay có hứng thú giảng kinh luận đạo, sợ là không thể ép xuống được rồi..." Phương Chính kéo dài giọng điệu, trong lòng lại nghĩ: "Hùng hài tử? Lẽ nào lại có hài tử nào nghịch hơn mình hồi bé sao? Dạy dỗ hùng hài tử, còn phải dùng thủ đoạn của hùng hài tử! Không có thần thông, ai sợ ai chứ?!"
Năm đó Phương Chính khi còn bé chính là trẻ con quỷ vương, lúc đó mọi người không phân sang hèn, hắn là người nghịch ngợm nổi tiếng nhất trong mấy thôn. Nhưng về sau, đi học, học sinh bắt đầu phân ra đủ loại khác nhau, vấn đề của bản thân Phương Chính cũng bắt đầu bộc lộ, nên cuộc sống không được như ý lắm. Nhưng hở chút là chửi bậy, ai dám hỗn xược với hắn, sau lưng lại ném gạch, quay đầu một bộ mặt vô lại cũng làm không ít.
Nghĩ lại những chuyện hoang đường hồi nhỏ, Phương Chính không khỏi lắc đầu, đôi khi thật sự rất cảm tạ hệ thống, nếu không có hệ thống dừng lại cái tính ương bướng như sấm sét của mình, có lẽ giờ này hắn vẫn còn đang mang cái miệng "QNMLGB" đi kiếm cơm ăn đâu.
Dù bản tính là tốt, nhưng một số thói quen xấu, không phải dễ dàng gì có thể thay đổi.
Nhưng bây giờ thì... Phương Chính rất hài lòng với sự thay đổi nhỏ của mình, với điều kiện hiện tại của hắn, nếu hoàn tục, ít nhất cũng coi như một người đàn ông văn minh, lịch sự tốt bụng đi... Nghĩ đến đây, Phương Chính không nhịn được mà cười.
Hồng hài nhi đang cố ăn, liếc mắt qua Phương Chính, thấy Phương Chính đang cười, trong lòng lập tức tức giận, chắc chắn là cái tên ngốc này gây ra, hại ta không có pháp lực, trở thành trò cười cho thiên hạ!
Biết là thế, không có pháp lực, Hồng hài nhi lại không dám cãi nhau với Phương Chính, chỉ có thể cắm đầu tiếp tục ăn. Nhưng mới ăn được hai bát, mà còn cả một nồi lớn, làm sao mà ăn hết được đây!"
"Tịnh Tâm, con có thể ăn nhanh lên chút nữa được không." Phương Chính nhắc nhở.
Hồng hài nhi mắt đảo một vòng, nhìn Hầu tử, Độc Lang, sóc con, trong đầu chợt lóe lên một ý, liền kêu lên: "Ba người các ngươi có đói bụng không? Nếu đói thì bản đại vương... khụ khụ, sư huynh ta không ngại chia cho các ngươi một chút. Vốn dĩ là đồng môn sư huynh đệ, chiếu cố lẫn nhau là phải, đừng khách khí, cùng nhau ăn đi."
Kết quả ba con vật nhìn nhau, đều không thèm nhìn Phương Chính, rồi đồng loạt lắc đầu! Thật nực cười, ngươi cái tên ranh con sau khi tới Nhất Chỉ chùa thì hết phun lửa lại đánh sói, một chút nữa còn muốn ăn hết cả nồi cơm! Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để thu thập ngươi, dù chúng ta có bị đói, cũng muốn để ngươi ăn hết nồi cơm này!
Đồng thời Độc Lang âm dương quái khí nói: "Bản sói không đói, ngược lại là ngươi, ăn nhiều một chút đi, đói chết rồi lại đổ lỗi cho trụ trì không cho ngươi ăn cơm, ngược đãi trẻ em. Nhưng bản sói cũng phải nhắc nhở ngươi một chút, bọn ta đều vào chùa trước ngươi, nên, ngươi phải gọi bọn ta là sư huynh!"
Hồng hài nhi giận dữ: "Phi! Đồ chết...""
"A Di Đà Phật!" Phương Chính nghe thấy Hồng hài nhi lại muốn chửi bậy, liền lập tức niệm một câu phật hiệu.
Hồng hài nhi nghiến răng nghiến lợi nuốt lại những lời sắp nói, hừ hừ nói: "Sư phụ, người sẽ không thật sự thu ba con súc... Ân, động vật làm đồ đệ đấy chứ?"
Phương Chính mỉm cười, hỏi ngược lại: "Có gì là không thể? Vạn vật đều có thể hướng thiện, chúng có lòng cầu Phật, vì sao lại không thể nhận?"
Hồng hài nhi không cam lòng hỏi: "Vậy pháp danh của bọn chúng là gì?"
Hầu tử, Độc Lang, sóc con đồng thời một mặt khát khao nhìn Phương Chính, pháp hiệu, đối với một người tu hành mà nói, đó chính là dấu ấn, một khi được ban pháp hiệu, thì liền thật sự thuộc về Nhất Chỉ chùa.
Phương Chính hiểu được ý của ba tiểu gia hỏa, cười nói: "Ba người các ngươi nhập Nhất Chỉ chùa tuy sớm, nhưng bần tăng vẫn không ban cho các ngươi pháp hiệu, là vì muốn xem biểu hiện của các ngươi. Nhưng đến giờ thì, biểu hiện của các ngươi bần tăng rất hài lòng. Độc Lang đến đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận