Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 125: Khổ bức Trần Kim

"Xa đâu, xa đâu!" Trần Long kêu lên.
Oanh!
Gần như là ngay lập tức, cửa phòng bị phá mạnh, không khí tràn vào, lửa bùng lên dữ dội, ngọn lửa càng thêm hung tợn!
Lửa lớn như vậy, người bên ngoài cũng không vào được rồi? Xong...
Trong lòng Trần Long, Tô Hồng chợt lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng mà, trong ngọn lửa lại xuất hiện một bóng người, rồi bóng người kia trực tiếp từ biển lửa đi tới, đấm đá liên hồi, những thứ bị đốt cháy ở cửa đều bị đá văng ra, trong đó một cây xà nhà lớn đang bốc cháy dữ dội, trực tiếp bị người này một mình nhấc lên, ném ra ngoài!
"Siêu nhân à? Cái khúc gỗ kia không có ba bốn người, không nhấc nổi à?" Trần Long trợn tròn mắt.
Tô Hồng lại lấy lại tinh thần, thấy rõ dung mạo đối phương, kêu lên: "Phương Chính? ! Là ngươi sao?"
"A Di Đà Phật, thí chủ, chính là bần tăng. Đừng nói nữa, nhanh đi ra ngoài thôi, nhà sắp sập rồi." Phương Chính vừa nói vừa đi vào, dọn dẹp đám lửa trên đường đi, một tay nhấc thùng nước lên, kéo qua một tấm chăn cho mọi người đắp lên, một thùng nước hắt hết lên trên.
Mọi người trùm chăn, quay đầu cúi người, một mạch chạy ra ngoài.
Phương Chính vừa đặt thùng nước xuống, mọi người vừa chạy đến cửa, đôi câu đối chỉ còn lại một chữ cuối cùng hóa thành tro tàn, rồi chỉ nghe oanh một tiếng, nhà sập!
Tô Hồng quay đầu nhìn lại, Phương Chính vậy mà vẫn chưa ra! Kinh hãi kêu lên: "Phương Chính? ! Phương Chính? ! Ngươi có sao không, ô ô ô... Là thím hại ngươi a! Ô ô..."
Trần Long cùng vợ con cũng đỏ mắt, nếu không có Phương Chính đột nhiên xuất hiện, giờ phút này bị chôn vùi chính là bọn họ! Chết chính là bọn họ! Ân nhân cứu mạng đột ngột gặp nạn, trong lòng khó chịu, bật khóc tại chỗ.
Vậy mà ngay lúc này, sau vườn, một bóng người đã trượt đi.
Nhà sập cố nhiên đáng sợ, nhưng Phương Chính sức lực cũng không nhỏ, lại thêm áo cà sa xanh nhạt bảo vệ thân thể, sao có thể g·iết được hắn? Gia hỏa này xác định Tô Hồng mọi người không sao, thừa dịp hỗn loạn bỏ đi. Cứu người là việc tốt, nhưng có quá nhiều chuyện không thể giải thích được, vậy thì không nói được gì nữa.
Phương Chính đã dự định, sau khi trở về, mặc kệ ai hỏi thế nào, thì là cái gì cũng không nói! Các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ đi...
Lúc Phương Chính rời khỏi nhà họ Trần, xe cứu hỏa đã rú còi mà đến, đối mặt với đám cháy lớn, Phương Chính cũng không có cách nào. Đi đến mấy hộ dân gần đó xem một chút, xác định không có ai.
Phương Chính lập tức chạy lên núi, ở chỗ ngã tư xuống núi nấp mình trong lớp tuyết dày một hồi, chờ mọi người xuống núi hết rồi mới nhóm lửa, lúc này mới thản nhiên lên núi.
Trở lại trên núi, Phương Chính khóa cửa sân, đi vào phật đường, ngọn nến vẫn đang cháy. Ngồi xếp bằng xuống, niệm kinh văn, cầu phúc cho năm mới, cầu phúc cho thôn dân Sơn Hạ, hy vọng năm nay mọi người đều được bình an...
Sơn Hạ lại náo nhiệt, đội cứu hỏa đến trước, nghe nói có người bị vùi bên trong! Một đám lính cứu hỏa xông thẳng vào biển lửa, ra sức dập lửa, lửa đều dập tắt, đào nhanh đến ba thước đất rồi, cũng không thấy một bóng người nào!
"Có thể là bị cháy thành tro rồi không?" Tô Hồng khóc ròng nói.
"Chị à, chị đừng khóc nữa. Ở đâu ra hòa thượng, ở đâu ra người... Chị nhìn xem trong này đi, đã cháy thành than, ngay cả một mảnh xương cũng không có." Lính cứu hỏa lắc lắc đống đổ nát nói.
Tô Hồng đi theo xem, quả nhiên, bên trong căn bản không có xương người, cũng không có th‌i th‌ể... Nhìn đến đây, Tô Hồng nghi ngờ, rõ ràng cô thấy khi nhà sập Phương Chính chưa ra mà?
Lính cứu hỏa vỗ vai Tô Hồng nói: "Chắc lúc đó chị bị dọa rồi, sinh ra ảo giác."
"Chúng tôi đều thấy mà." Vợ con Trần Long kêu lên.
"Đây là ảo giác tập thể." Lính cứu hỏa nói.
Tô Hồng còn muốn nói gì đó, Trần Long bỗng giữ chặt Tô Hồng thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ coi như là ảo giác đi. Chuyện này, quá kỳ quái, mẹ nghĩ xem cái câu đối kia, tay không khiêng xà nhà, đi ra từ trong biển lửa, cái cảnh tượng đó, sức người làm được sao? Chuyện này nói không rõ, cũng không giải thích được. Càng nói càng phiền phức... Con thấy, đại sư cũng sợ phiền phức, trực tiếp đi rồi. Lửa này tuy lớn, nhưng đại sư không phải phàm nhân, tất nhiên sẽ không sao. Trời sáng rồi, chúng ta lên núi xem một chút, tự nhiên sẽ biết hết mọi chuyện."
Tô Hồng nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, cũng không kiên trì nói mình được Phương Chính cứu ra nữa, chỉ nói mình có thể ảo giác, hình như thấy cái gì đó, nhưng lại không nhớ rõ.
Tô Hồng không náo loạn nữa, mọi việc cũng dễ giải quyết.
Lúc này dân làng đều chạy về, Trần Kim vừa thấy Tô Hồng, Trần Long và vợ con cùng con trai Trần Long, nhào tới ôm khóc nức nở. Lo lắng trên đường đi dọa c·h·ế·t hắn, hù c·h·ế·t hắn!
Tô Hồng vốn còn có một bụng oán khí, kết quả thấy Trần Kim bộ dạng chật vật này, khuôn mặt quan tâm lo lắng, lập tức lửa giận tan biến. Người một nhà còn sống, đoàn viên là tốt rồi... Còn nhà, cháy rồi, xây lại thôi! Người còn, thì cái gì cũng có!
Đội cứu hỏa xử lý xong chuyện bên này liền rút lui.
Vương Hữu Quý tổ chức người giúp Trần gia dọn dẹp hiện trường, xem có còn tìm được đồ gì dùng được không.
Người nhà Trần Kim cũng giúp đỡ, bận đến tận chiều, tiễn chân dân làng nhiệt tình.
Người nhà Trần Kim nhìn đống đổ nát, thổn thức không thôi.
Trần Kim thấp giọng mắng: "Đều tại Phương Chính, ăn tết mà chẳng ra sao..."
Bốp!
Trần Kim bị một cái tát vào đầu!
Trần Kim tức giận nói: "Tô Hồng, bà làm gì?"
"Làm gì? ! Đánh ông đấy! Tát ông đấy! Không hiểu à? Ông thử mắng Phương Chính câu nữa xem? Nói cho ông biết Trần Kim, từ nay về sau, nếu tôi còn nghe thấy ông mắng Phương Chính, không chỉ tát ông đâu! Tôi còn dùng giày đánh ông nữa đấy!" Tô Hồng chống nạnh đứng, một bộ Mẫu Dạ Xoa.
Trần Kim lập tức bị khí thế này làm cho khiếp sợ, hai người sống mấy chục năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Hồng hung dữ như vậy! Đây là bà vợ của hắn sao? Bình thường chẳng phải hắn nói gì là vậy sao? Hôm nay sao còn phản rồi?
Trần Kim vội vàng nhìn về phía con trai Trần Long hỏi: "Con trai, việc này con không quản được à? Mẹ con khum tay ra ngoài rồi!"
Trần Long vỗ vỗ vai Trần Kim nói: "Cha, cha đừng nóng."
Trần Kim trong lòng rộng mở, thầm nghĩ: "Vẫn là con trai hiểu mình, quan tâm mình..."
"Mẹ nói đúng đấy! Mẹ, giày không đủ, con giúp cho!" Trần Long lập tức nói, rồi đứng sau lưng Tô Hồng.
Trần Kim lập tức trợn tròn mắt, đây là tình huống gì? Một trận hỏa hoạn, đốt tập thể phản rồi sao?
Trần Kim nhìn sang vợ Trần Long, kết quả người phụ nữ này đã đứng phía sau Tô Hồng, ngượng ngùng nói: "Cha, mẹ con nói đúng."
"Các người... Các người... Đều tạo phản hết đúng không? Ai u, thời buổi này không sống được nữa..." Trần Kim tức giận dậm chân, đúng lúc này, ống quần bị siết chặt, cúi đầu nhìn lại, thì ra là cháu trai đang kéo hắn.
Cháu trai nói: "Ông nội, đừng tức giận mà..."
Trần Kim ôm chầm lấy cháu trai, nói: "Vẫn là cháu trai tốt với ông, biết quan tâm ông nội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận