Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1023: Thái độ

Chương 1023: Thái độ Khâu lão bát vẫn luôn đối xử với Khâu Bách Hồng hết lòng hết dạ như trước đây, trong nhà gà mái đẻ trứng, ông không nỡ ăn, để dành cho Khâu Bách Hồng mang đi. Ngày lễ ngày tết, gà vịt trong nhà đều được đóng gói cẩn thận cho Khâu Bách Hồng mang đi, mình chẳng giữ lại gì cả. Theo lẽ thường, Khâu lão bát đối xử với Khâu Bách Hồng như vậy, Khâu Bách Hồng hẳn là phải mừng rỡ lắm mới đúng. Nhưng kết quả, Khâu Bách Hồng chỉ vui vẻ lúc nhận đồ, nhận đồ xong liền trở mặt, quay đi đuổi Khâu lão bát về nhà. Về sau, Khâu lão bát càng ngày càng già, mất sức lao động, Khâu Bách Hồng lại càng trừng mắt lạnh lùng, mặc kệ ông không đoái hoài.
Dù vậy, Khâu lão bát vẫn tằn tiện, hễ có chút tiền dư là lại mang sang cho Khâu Bách Hồng. Đến đây, mọi người đều thở dài, không thể hiểu nổi hành động của Khâu lão bát. Thực ra, Phương Chính cũng không thể hiểu nổi vì sao Khâu lão bát lại tốt với kẻ vô ơn bạc nghĩa như vậy!
Sau này, sức khỏe Khâu lão bát mỗi ngày một yếu, Khâu Bách Hồng cũng chẳng có ý chăm sóc, cứ như thể 'ông có chết cũng chẳng liên quan đến tôi'. Thôn ủy hội thấy vậy không đành lòng, hẹn gặp Khâu Bách Hồng nói chuyện nhiều lần, cuối cùng Khâu Bách Hồng mới miễn cưỡng đưa Khâu lão bát về nhà mình. Mọi người đến giờ vẫn nhớ, khi Khâu lão bát mới về nhà Khâu Bách Hồng, ông cười tươi như hoa, gặp ai cũng nói: "Con gái ta đón ta về dưỡng lão rồi! Ha ha..."
Ai mà không biết hoàn cảnh của ông chứ? Mọi người chỉ biết cười khổ trước sự lạc quan của ông, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ai cũng nghĩ: "Ông lão này, sợ là khó nuôi đấy!"
Thế nhưng, sau khi Khâu lão bát về nhà Khâu Bách Hồng, Khâu Bách Hồng không cho ai đến thăm ông, nên không ai biết ông sống ra sao. Thi thoảng có người thấy Khâu lão bát, ông vẫn cười nói: "Con gái ta hiếu thuận lắm, đối xử với ta tốt lắm." Nhưng nhìn bộ mặt xanh xao của ông thì ai tin mới là lạ!
Dần dà, mọi người cũng ít bàn tán về chuyện này. Ai cũng nghĩ, dù Khâu Bách Hồng có tệ đến đâu cũng phải nuôi Khâu lão bát đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nào ngờ, đến gần Tết, vào mùng sáu tháng chạp, bà ta lại đuổi Khâu lão bát ra khỏi nhà! Ông cụ phải co ro trong đống rơm giữa mùa đông rét buốt. Nếu không nhờ con chó vàng của nhà lão Kim phát hiện, sủa ầm lên với lão Kim lúc đi qua, chắc đêm đó ông đã chết cóng rồi.
Đến đây, mọi người tuy vẫn còn chút tức giận với Khâu lão bát, nhưng đa phần là cảm giác thương xót, vừa chua xót vừa tức giận vì ông không biết trân trọng bản thân. Phương Chính nghe xong, trong lòng cũng mang cảm xúc này. Cậu tự nhủ: "Rốt cuộc Khâu lão bát nghĩ gì vậy? Sao cứ phải mặt nóng áp mông lạnh như thế chứ?"
Lắc đầu, Phương Chính hỏi: "Thế còn cô con gái thứ hai của Khâu lão bát thì sao?"
"Con gái thứ hai nào nữa? Nó đã nhận làm con thừa tự cho người khác rồi, đâu còn là con gái nữa. Nhưng Khâu Kim Du cô này đúng là không chê vào đâu được, tuy gia cảnh không bằng Khâu Bách Hồng nhưng hiếu thuận thật đấy. Với cha mẹ của Lưu Lão Thực thì thôi rồi, hiếu thuận vô cùng, giặt giũ, đấm bóp, rửa chân, nấu cơm,... Haizzz... Mới nói Lưu Lão Thực sao lại may mắn cưới được người vợ tốt thế chứ?" Địa Trung Hải không khỏi tán thán.
Vừa dứt lời, ngay lập tức mọi người hưởng ứng: "Đúng vậy, Khâu Kim Du người này tốt thật! Với ai cũng tốt, mà Khâu lão bát đối xử với nó như vậy, nó cũng chẳng hận, ngược lại cứ lễ Tết là lại đến thăm Khâu lão bát, lần nào cũng mang theo đồ. Hai năm gần đây, kinh tế nhà Khâu Kim Du khá hơn, cô ấy còn mua cả rượu ngon, để lại chút tiền cho Khâu lão bát." Có người nói.
Nhưng đến đây, Địa Trung Hải liền bực mình nói: "Nhắc đến rượu với tiền là tôi lại tức, đại sư, cậu không biết đâu, mỗi lần Khâu Kim Du đưa rượu và tiền cho Khâu lão bát, ông già đó tay trái nhận, tay phải lại mang qua cho Khâu Bách Hồng ngay! Chậm nhất cũng là hôm sau mang đi! Không ai cản được! Mà còn chẳng né Khâu Kim Du, cứ thế ngang nhiên la hét muốn đưa cho con gái lớn giữ lại. Con gái thứ đến, ông ta chẳng thèm làm đồ ngon chiêu đãi, lại còn bắt Khâu Kim Du nấu cơm, dọn dẹp nhà! Đúng là không thể chấp nhận được, tôi mà là Khâu Kim Du, tôi chả thèm đoái hoài gì đến ông ta nữa, đáng đời cho ông ta chết cóng, chết đói!"
Lời này tuy có hơi quá, nhưng mọi người vẫn gật gù tán thành quan điểm của Địa Trung Hải. Khi mọi người còn đang định nói tiếp, cửa bỗng mở ra, một người phụ nữ bước vào. Người phụ nữ này dáng người cao ráo, khoảng hơn một mét bảy, xương cốt to, thân hình vạm vỡ, mắt hơi xếch lên, nhìn có vài phần hung tướng! Ánh mắt đảo quanh, mang theo chút bặm trợn.
Phương Chính không biết người này, nhưng qua thái độ im lặng của mọi người xung quanh, có thể đoán cô ta chính là một trong những nhân vật chính hôm nay! Lại nhìn nét mặt của cô ta, chắc chắn không phải là cô Khâu Kim Du hiền hòa, mà chính là cô Khâu Bách Hồng bất hiếu rồi.
Sau khi vào, Khâu Bách Hồng mua một bao thuốc lá và một túi muối, rồi liếc nhìn mọi người, như đang thắc mắc đám người hay nhiều chuyện này hôm nay sao lại ít lời vậy? Lúc ánh mắt lướt qua Phương Chính, cô ta cũng không hề có chút gì thay đổi, dường như vị hòa thượng nổi tiếng nhất trong vùng này trong mắt cô ta cũng không khác gì mấy ông lão nông dân bình thường.
Khâu Bách Hồng vừa đi. Mọi người dường như thở phào nhẹ nhõm, không phải họ sợ Khâu Bách Hồng, mà là nói xấu sau lưng người khác, bị chính chủ bắt gặp thì ai cũng thấy ngượng ngùng cả. Giờ cô ta đi rồi, Địa Trung Hải mới lên tiếng: "Đại sư, người vừa rồi chính là Khâu Bách Hồng đấy, sao? Hung dữ không?"
Phương Chính theo phản xạ gật đầu.
Địa Trung Hải tiếp tục: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cái cô Khâu Bách Hồng này thì đúng là nhìn mặt đã biết bản tính thế nào rồi. Ai, đại sư, cậu hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc cậu đến đây để làm gì? Không phải vì chuyện nhà bọn họ mà đến đó chứ?"
Phương Chính kinh ngạc nhìn Địa Trung Hải, vì khi hỏi câu này, Địa Trung Hải lại dùng một giọng điệu cổ quái, như thể nếu Phương Chính thật sự vì chuyện này mà đến thì là thừa hơi vậy. Thế là Phương Chính hỏi: "Sao vậy? Chuyện này có vấn đề gì à?"
"Đương nhiên là có vấn đề, chuyện này á, ai mà quản được. Cậu nghĩ xem, Khâu lão bát còn không thừa nhận mình bị con gái ngược đãi, người ta trong cuộc còn không lên tiếng, người ngoài làm sao mà nhúng tay vào? Cứ cho là kiện lên cục công an, tòa án đi nữa thì chắc gì đã có tác dụng." Địa Trung Hải nói.
Phương Chính nghe xong, theo bản năng gật đầu. Cho dù Khâu Bách Hồng có bất hiếu, có đuổi Khâu lão bát đi chăng nữa thì đó vẫn là chuyện nhà người ta. Mà ở Trung Quốc, những chuyện riêng tư kiểu này thường không ai muốn nhúng tay vào. Cho dù người ngoài có đứng ra tố cáo, nhưng người trong cuộc không thừa nhận thì ai làm gì được. Thậm chí người giúp còn chẳng được cảm ơn mà còn bị người trong cuộc ghét bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận