Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1458: Quần ma loạn vũ

Chương 1458: Quần ma loạn vũ
Đám người không hiểu gì cả, ba thước bắn sách, đây là cái quái gì vậy?
Phương Chính cũng ngơ ngác, bất quá hắn không tùy tiện phán xét, dù sao, thế giới rộng lớn, thiếu gì chuyện lạ, chưa từng thấy trước đó, khó mà đánh giá được. Thế là Phương Chính kéo Hồng Hài Nhi đứng bên cạnh im lặng xem xét.
Lúc này, Lưu đại sư đã dần ổn định hơi thở, vừa rồi mỹ nữ dùng một cây gậy trúc màu vàng đẩy chiếc chậu trên vải đỏ ra, từng cử chỉ đều lộ rõ sự tôn trọng với vật trong chậu, nghi thức trang nghiêm hết mực, cứ như bên trong là quốc bảo.
Mọi người đều vươn cổ nhìn vào trong, ai nấy tò mò, rốt cuộc bên trong là cái gì? Theo tấm vải đỏ được nhấc lên, mọi người nhìn rõ đồ vật bên trong, lập tức tròn mắt kinh ngạc!
Chỉ thấy trong chậu lớn đặt mấy cây súng phun nước mini kiểu bơm kéo, súng phun nước không hề nhỏ, đủ loại hình dáng, còn có loại hai ống hai vòi phun.
Phương Chính lập tức trố mắt, thầm nghĩ: “Cái này…”
Hồng Hài Nhi hỏi: “Sư phụ, cái này là có ý gì ạ?”
Phương Chính lắc đầu, hắn cứ tưởng là bút lông, ai dè lại là thứ này, cái đồ chơi này, hắn không có chút khái niệm gì, thật không hiểu vật này có quan hệ gì đến thư pháp? Thế là sờ đầu Hồng Hài Nhi nói: "Xem ra sư phụ hữu hạn sức tưởng tượng, thật không biết đại sư này rốt cuộc muốn làm gì."
Trong lúc nói, đại sư như thể đang cầm bút, vô cùng long trọng nghiêm túc hai tay nâng một cây súng phun nước mini kiểu bơm kéo, rồi hướng lên trời tế bái một hồi. Một người khác cầm một cái thùng nước lớn tới, đại sư bơm đầy mực vào súng, sau đó hét lớn: "Phun mực!"
Nói xong, đột ngột quay đầu, nhìn về phía tờ giấy tuyên thật dài, quát lớn: “A...!”
Chân ngắn nhón lên theo thanh âm hơi oằn xuống, một chân bước thẳng ra trước, vẽ thành một đường cong rơi xuống, như con gà trống trong ổ, một bước định thần...
Cùng lúc đó, Lưu đại sư bắt đầu bóp cò súng, mực đen từ súng bắn ra một đường lên giấy vẽ.
Lưu đại sư lại gào lớn, nha nha nha nha... Vừa tăng tốc độ di chuyển, vừa đi tay vừa rung, từng vệt dài ngoằn nghèo xiêu vẹo cứ thế bị phun ra.
Bên dưới có mấy nam nữ hô lớn: “Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt vời!” “Tuyệt! Đại sư thật cừ khôi!” “Tuyệt! Đại sư một nét bút, vượt cả Vương Hi Chi!”…
Thấy đến đây, khán giả đã ngơ ngẩn hết cả.
Hồng Hài Nhi kéo áo Phương Chính hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì vậy? Đổi góc độ khác, chẳng phải như trẻ con đi tè lên tường sao?”
Phương Chính nghe xong, cạn lời, nhưng hắn phải thừa nhận, đúng là có hơi giống… Nhưng vẫn khẽ lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ thật sự là đại sư, lúc đầu làm nền, đến cuối cùng xuất hiện cao trào đặc sắc cũng có thể.”
Phương Chính cũng không phải bênh đối phương, dù sao trên mạng quả thật có một vài nghệ thuật gia, lúc đầu hành vi làm mọi người khó hiểu, thậm chí cảm thấy hắn chỉ là đồ ngốc, nhưng đến khi kết quả xuất hiện, lại làm cả thế giới kinh diễm. Cho nên, chưa thấy kết quả cuối cùng, Phương Chính cũng không muốn mở miệng chê bai, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
"Sư phụ, khi nói chuyện có thể đừng nghiến răng ken két không, với lại, lúc nắm tay có thể tự nắm tay mình không? Tay con bị thầy nắm đỏ cả lên rồi này… Thầy cũng quá vô lương tâm đi." Hồng Hài Nhi bất lực nói.
Mặt Phương Chính đỏ bừng, đánh trống lảng: "Im miệng! Lặng lẽ mà xem!"
Nhưng vấn đề là, đối diện với đám vương bát đản này, hắn sắp không nhịn được mà đập người rồi!
Ngay lúc này, Lưu đại sư trước mặt lại lên tiếng, cầm một cây súng phun nước cỡ lớn, kéo dài khoảng cách một mét so với vải vẽ, sau đó gào một tiếng, trực tiếp không thèm nhìn, cầm súng cứ thế vung loạn, một vòng tròn méo mó bị vẽ ra, sau đó kéo thẳng một đường mực bắn ra sau vải vẽ.
"Tuyệt!" "Quá tuyệt vời!" "Tuyệt! Tuyệt!" Người bên dưới tiếp tục hô hào.
Vị đại sư kia như bị tiêm máu gà, lại cầm hai khẩu súng phun nước bắt đầu từ bên này phun sang bên kia, phun ra cái gì thì... ngay cả chính hắn cũng không thấy vải vẽ, trời mới biết hắn phun ra cái quỷ gì!
Đúng lúc này, đại sư bỗng đứng thẳng người, uốn éo mình, buông súng xuống, vỗ hai tay, rõ ràng tác phẩm đã hoàn thành.
Phương Chính nhìn tác phẩm trên vải vẽ kia xấu vô cùng, không có chút thẩm mỹ nào, thậm chí không hề có chút logic nào, vẽ linh tinh nhếch nhác, trán cũng đỏ lên... Đây là cái quái gì thế này?
Hồng Hài Nhi nói: "Sư phụ, đám người này mà thả sang chỗ chúng ta, thì chỉ là một đám yêu ma quỷ quái đang loạn lạc múa may, tám phần là phải bị thiên đình thiên binh thiên tướng chinh phạt, sống không quá ba ngày."
Phương Chính xoa đầu Hồng Hài Nhi: “Yên tâm, ở đây, cũng toàn là yêu ma quỷ quái, rồi cũng sẽ bị chinh phạt.”
"Sư phụ, nếu không có ai quản thì sao ạ?" Hồng Hài Nhi hỏi.
Phương Chính mỉm cười đáp: “Đồ nhi, con phải tin rằng, trên đời này luôn có những ngày thiên binh thiên tướng muốn ra tay xen vào chuyện bao đồng.”
"Tỉ như sao ạ?" Hồng Hài Nhi dường như đã thấy được điều gì đó trong đôi mắt Phương Chính.
Phương Chính cười hắc hắc đáp: "Ví như là..."
Đến đây, Phương Chính nghiêm mặt, nghe mấy tên đàn ông còn đang nhao nhao khen hay, lớn tiếng hô: “Thứ đồ chơi rác rưởi gì đây?!”
Lời này vừa nói ra, cả khán phòng xôn xao! Dù là người Hoa hay người nước ngoài, tất cả đều quay đầu nhìn Phương Chính.
Trong tích tắc đó, Phương Chính quét qua ánh mắt mọi người, hắn thấy được rất nhiều thông tin. Những kẻ lừa đảo kia thì giận dữ, còn những khán giả thì kinh ngạc, rõ ràng bọn họ cũng không ngờ, lại có người thật sự đứng ra lật đổ quán!
Hồng Hài Nhi cũng giật mình, nhưng hắn thuộc loại không sợ phiền phức thích gây sự, lập tức tiếp lời: “Đúng thế, cái quái gì thế này?! Tiểu hài tử đi tè còn đẹp hơn!”
Thấy tiểu hòa thượng đáng yêu nói thế, rất nhiều khán giả đều cười, cảm thấy đứa nhỏ này quá dễ thương. Cũng có người muốn nói gì đó, nhưng lại bị đồng bọn bên cạnh kéo lại, đồng bọn lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Không thích thì đừng gây chuyện, đám người này đều có bối cảnh, có người chống lưng... Không thì làm sao dám làm càn thế chứ?"
"Đừng xía vào, liên quan gì đến chúng ta?" "Được rồi, người ta đông." "Chúng ta xem náo nhiệt là được rồi, không hay thì đi thôi."…
Những âm thanh này tuy nhỏ, nhưng Phương Chính và Hồng Hài Nhi lại nghe rõ. Nghe thấy, trong lòng Phương Chính cũng có chút lạnh lẽo, hắn biết, máu của người đời cần một mồi lửa để châm ngòi!
Hồng Hài Nhi truyền âm: "Sư phụ, xem ra không có ai cùng thầy đứng cùng chiến tuyến."
Phương Chính xoa đầu Hồng Hài Nhi, thản nhiên nói: "Thế gian cũng vì người muốn xen vào chuyện bao đồng ít, nên yêu ma quỷ quái mới ra hoành hành khắp nhân gian."
"Cho nên, sư phụ định một mình đấu với bọn họ sao?" Hồng Hài Nhi hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Không, là tất cả chúng ta."
Hồng Hài Nhi vẻ mặt khó hiểu...
Đúng lúc này, một nam tử cao lớn vạm vỡ bước tới, tức giận nói: “Ngươi là ai? Ở đây làm ầm ĩ cái gì? Có biết cái gì gọi là nghệ thuật không?”
Phương Chính mỉm cười hỏi ngược lại: "Ngươi có biết cái gì gọi là mặt dày không?"
Mặt đối phương lập tức đỏ lên, tức giận nói: “Không hiểu thì cút nhanh lên!”
Phương Chính lắc đầu, không để ý đến đối phương, bước thẳng tới trước bức tranh nhếch nhác do vị đại sư kia tùy ý vẽ, cười nói: "Cái này mà cũng gọi là thư pháp sao? Nếu đây cũng gọi được là thư pháp, thì chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ! Không thể không nói, đây là thư pháp Đại Hạ bị bôi nhọ thảm hại nhất từ trước đến nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận