Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1456: Chủ nghĩa quốc tế người, ta nhổ vào!

Chương 1456: Cái thứ chủ nghĩa quốc tế, ta nhổ vào!
Vương Đạo Xuân hừ lạnh một tiếng nói: "Tố chất có kém thì cũng mạnh hơn lũ bán nước, nơi này không chào đón ngươi!"
Hoàng Ngọc nghe vậy, mặt lập tức đen lại, hừ lạnh nói: "Vương Đạo Xuân, đừng có chụp mũ bậy bạ, ta không phải là cái thứ bán nước gì! Nói cho đúng, ta là một người theo chủ nghĩa quốc tế, trong tim ta không có biên giới, thư pháp cũng không nên có biên giới, là các ngươi tầm mắt quá hẹp, chứ không phải mắt ta nhìn quá rộng. Trong lòng ta, ta chính là một người theo chủ nghĩa quốc tế hoàn mỹ, không thuộc về Đại Hạ, cũng chẳng thích Đại Hạ, chỉ là tình cờ sinh ra ở Đại Hạ mà thôi."
"Ọe..." Tiếng nôn khan đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Hoàng Ngọc.
Hoàng Ngọc nhíu mày nhìn lại, thấy một tiểu hòa thượng đang che miệng nôn khan bên cạnh bàn.
Lão hòa thượng thấp giọng hỏi: "Đồ nhi, sao vậy? Thân thể con không phải luôn khỏe sao? Lớn từng này rồi có thấy con nôn mửa bao giờ đâu."
Tiểu hòa thượng phẩy tay nói: "Sư phụ, con sợ là không ổn, lần đầu gặp người vô liêm sỉ như vậy, con buồn nôn không chịu nổi."
"Học theo vi sư này, hễ thấy buồn nôn, thì nên nghĩ tới những điều tốt đẹp." Lão hòa thượng nói.
Tiểu hòa thượng: "Không được, càng nghĩ đến điều tốt đẹp, sự khác biệt càng lớn, lại càng buồn nôn."
Lão hòa thượng nói: "Con thử nghĩ đến phân chó xem sao."
"Ai... phân chó quả nhiên có tác dụng, chỉ tốt hơn cái vừa nãy một chút thôi, nhưng sự khác biệt không quá lớn." Tiểu hòa thượng hết nôn mửa.
Mặt Hoàng Ngọc giờ đã đen như nhọ nồi, tức giận nói: "Vương Đạo Xuân, loại người không có ý thức như vậy mà ông cũng tiếp đãi à? Các người cô đơn đến mức này rồi cơ à?"
Vương Đạo Xuân lắc đầu nói: "Không phải là kẻ bán nước thì ta đều tiếp đón, anh có thể đi rồi."
"Ngươi!" Hoàng Ngọc mặt đầy phẫn nộ, nhịn một hồi mới nói: "Ngươi... rất được. Đều nói thư pháp của Vương Đạo Xuân ông có một phong cách riêng, như sông lớn biển cả. Hôm nay tôi ngược lại muốn lĩnh giáo một phen."
Vương Đạo Xuân lắc đầu nói: "Không hứng thú, ta không giao lưu với bọn bán nước."
"Đây không phải là giao lưu, đây là khiêu chiến! Tôi muốn dùng hành động thực tế cho ông biết, cái gọi là thư pháp của các ông, không đáng nhắc tới!" Hoàng Ngọc ngạo nghễ nói.
Ngay lúc này, một nữ tử phía bên cạnh hốt hoảng kêu lên: "Pháp sư, người làm gì vậy? Đây là bút của đại sư, người không thể dùng... Ai... mau dừng tay!"
Nghe tiếng kêu kinh hãi, cả Hoàng Ngọc lẫn Vương Đạo Xuân đều theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy vị hòa thượng kia không biết từ lúc nào đã cầm bút lông của Vương Đạo Xuân, không để ý sự ngăn cản của nữ trợ lý, vung ống tay áo một cái đã đặt bút xuống!
Vương Đạo Xuân nhíu mày, rất nhiều nhà thư pháp đều có một vài sở thích, tỉ như coi bút của mình như mạng sống, hoặc có một số thứ gì đó khác cực kỳ trân trọng, không thích người khác động vào. Cây bút của Vương Đạo Xuân, chính là khu vực cấm kỵ của ông.
Hoàng Ngọc thấy thế, ha ha cười nói: "Một gã ăn mày hôi hám cũng đòi múa bút? Đại Hạ đã sa sút đến mức này rồi cơ à?"
Kết quả lời còn chưa dứt, chỉ thấy vị hòa thượng kia vung cánh tay, sau một khắc, bút như sóng, mực như rồng, giấy như biển, rồng về biển lớn, muôn hình vạn trạng, một chữ lớn xuất hiện trên giấy, khiến người ta phải trợn tròn mắt!
Thần kỳ nhất là, tay của Phương Chính nhanh như bay, động như rồng, nhưng thân thể lại vững chãi như một chiếc chuông cổ, một vị lão Phật!
Trong nháy mắt đó, đám người có ảo giác, phảng phất như người viết chữ không phải là một người, mà là một vị Phật! Mà vị Phật này không phải đang viết chữ, mà là đang vẽ rồng...
Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hai hàng chữ lớn đã hiện ra trên giấy, rõ ràng là: "núi xanh may mắn chôn tr·u·ng cốt, sắt tây vô tội đúc nịnh thần!"
Hai câu thơ, mười bốn chữ lớn, một nét bút một nét vẽ đều sắc bén như dao, chỉ nhìn thôi mà mặt Hoàng Ngọc đã đỏ lên... Hắn muốn nói gì đó, nhưng hắn có thể nói cái gì? Hắn chế nhạo người ta không biết viết chữ, kết quả chữ người ta viết ra, giống như rồng thiêng vạch lối, cái khí thế trong câu chữ, khiến hắn căn bản không có dũng khí nói trái lương tâm, đi chê chữ không đẹp.
Huống chi, ở đây có bao nhiêu người cùng nghề, chữ đẹp hay không, ai mà không nhìn ra? Hắn giờ mà nói thêm một câu, thì chính là tự vả vào mặt mình.
Nhưng không nói thì sao?
Mười bốn chữ này giống như mười bốn lưỡi dao, chém vào người hắn, từng chữ đâm thẳng vào tim gan!
"Hay!" Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng hô, tiếp đó là những tiếng vỗ tay như sấm dậy, cả hiện trường một tràng tán thưởng vang lên liên tiếp!
Khuôn mặt vốn có chút không vui của Vương Đạo Xuân, khi nhìn thấy những chữ này, kích động đến không thốt nên lời, nửa ngày trời mới thốt ra được hai chữ: "Thật... hay..."
Lúc này, tiểu hòa thượng kia cầm một cây bút đến trước mặt Hoàng Ngọc, cười nói: "Ông không phải muốn viết chữ à? Viết đi, chúng ta xem xem thế nào."
Hoàng Ngọc nghe vậy, mặt liền biến sắc.
Những người khác thì cười, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp, mọi người đều biết Hoàng Ngọc có bản lĩnh, hoàn toàn có chỗ độc đáo của riêng mình, nhưng vì tâm địa đã hỏng, nên chữ cũng bị hỏng theo. Chữ như người, người đã là kẻ bán nước, thì chữ làm sao mà tốt lên được. Nhưng không thể không thừa nhận, chữ của Hoàng Ngọc, hoàn toàn rất đẹp, vượt xa nhiều người ở đây.
Nhưng khi đặt trước mặt lão hòa thượng này, mọi người đều rất rõ, chữ của Hoàng Ngọc không đáng một xu!
Đem dao nhỏ đi so với Quan Công? Đây là tự tìm đường c·h·ế·t, hay là không sợ m·ấ·t mặt à?
Những chữ này, đừng nói đến Hoàng Ngọc, cả những người ở đây, không ai dám viết!
Hoàng Ngọc cũng không dám, lúc này không nhận bút thì là m·ấ·t mặt, mà nếu cầm bút lên, viết xuống thì lại càng m·ấ·t mặt hơn!
Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Ngọc khó khăn nhận ra, hóa ra có một ngày, mình lại ngay cả can đảm cầm bút cũng không có!
Cuối cùng, Hoàng Ngọc dậm chân một cái, hừ lạnh nói: "Hôm nay trạng thái không tốt, không viết thì thôi!"
Nói xong, Hoàng Ngọc dẫn người xám xịt bỏ đi...
"Ha ha..." Đám người một phen cười lớn, Hoàng Ngọc bước chân ngày càng nhanh, cuối cùng là chạy thẳng, hắn biết, sau hôm nay, hắn đã là một trò cười trong giới rồi. Một người tự nhận là nhà thư pháp, mà đến bút cũng không dám cầm, còn mặt mũi nào mà nói mình là nhà thư pháp?
"Đa tạ đại sư đã ra tay giải vây." Vương Đạo Xuân lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hướng Phương Chính khom người hành lễ, cúi mình chín mươi độ, sự cung kính chẳng khác gì học trò đứng trước mặt thầy giáo.
Nhưng những người ở đây, không ai cảm thấy hành động của Vương Đạo Xuân là quá, ngược lại thấy đây là điều đương nhiên.
Kẻ đạt được đạo trước thì làm thầy, chữ của Phương Chính trong khoảnh khắc đã chinh phục được tất cả mọi người ở đây.
Phương Chính vội vàng tránh ra, không dám nhận cái lễ này, chữ của hắn là do hệ thống cho, còn Vương Đạo Xuân và những người thực sự là nhà thư pháp, đây là thành quả của khổ luyện ngày đêm, sau khi lĩnh hội mới đạt được, là mấy chục năm mài một k·i·ế·m mà thành!
Nếu nói, sau này ai có thể nâng lá cờ thư pháp của Đại Hạ, truyền bá văn hóa thư pháp, thì Phương Chính chắc chắn không nằm trong số đó, mà vẫn phải dựa vào những đại sư thực sự chịu khó, bỏ công sức này.
Phương Chính vội vàng đáp lễ nói: "Thí chủ khách khí quá, bần tăng cũng chỉ là viết mấy chữ mà thôi."
Vương Đạo Xuân lắc đầu nói: "Đại sư không biết, tên Hoàng Ngọc kia căn bản không phải là đến tham gia cho vui, mà là đến để p·h·á rối. Trình độ thư pháp của tôi và Hoàng Ngọc luôn ở mức sàn sàn với nhau, nếu hôm nay hắn đứng ra so tài với tôi, nếu hắn thắng thì lần triển lãm này của chúng ta cũng sẽ thất bại. Mà nếu hắn thua, hắn cũng có thể chất vấn ban trọng tài là không công bằng... làm một phen ầm ĩ, lần triển lãm này của chúng ta coi như đóng cửa. Nhưng nhờ đại sư ra tay, chỉ vài chữ mà đã khiến hắn phải tự biết khó mà rút lui, đối với chúng ta mà nói, đây là một ân huệ lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận