Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1084: Cá ướp muối tốt hư

Loại chất lỏng này không màu không vị, thiết bị quét không phát hiện được, một khi đến thời điểm, hai loại chất lỏng sẽ gặp nhau! Sau đó… Ầm! Tất cả đều kết thúc. Đương nhiên, thiết bị kích nổ trong tay ta có thể gia tốc quá trình này, ta vừa buông tay, bộ phận kích nổ sẽ làm hai loại chất lỏng nổ tung,... Đương nhiên, ta cũng có thể kết thúc quá trình này... Các ngươi có thể không tin, ta cũng có thể thả ra thử một chút, để mọi người cảm nhận thật giả. Nam tử nói xong, liền muốn buông tay khỏi chốt.
Tiếp viên hàng không lập tức sợ đến mặt không còn chút máu, cơ trưởng vội nói: "Không muốn! Vị tiên sinh này, xin anh bình tĩnh! Tôi cảm thấy có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện!"
"Nói cái rắm! Mau kéo máy bay lên! Ta sẽ nói cho các ngươi biết điểm đến! Đừng có giả bộ với ta, nếu không ta cho các ngươi đi gặp Thượng đế!" Nam tử mặt mày dữ tợn hô. Không khí trên máy bay lập tức trở nên vô cùng căng thẳng… Ngay cả tiểu Huân cùng ông nội tiểu Huân, thậm chí cả Ba Tụng đang chuẩn bị sẵn tinh thần c·hết cũng căng thẳng lên! Không ai là không s·ợ c·hết! Nhất là khi phải đối mặt với cái ch·ế·t vô nghĩa như thế!
"Bom chất lỏng?!" Tiểu Huân, ông nội tiểu Huân và Phương Chính gần như đồng thanh thốt lên! Nhưng cả ba người vẫn cố nín, sợ k·í·ch t·h·í·c·h đối phương.
"Xem ra là nó rồi, tên này cũng có vài thứ hay ho, kiếm đâu ra thứ này thế. Mẹ kiếp, cái móc tai của ta cũng bị lấy mất nữa chứ..." Ba Tụng thầm nói.
"Ông ơi, làm sao bây giờ?" Tiểu Huân hỏi ông mình. Ông nội tiểu Huân thì nhìn sang Phương Chính, Phương Chính một mặt vô tội hỏi: "Hai vị thí chủ nhìn bần tăng như vậy là làm gì?"
"Phương Chính chủ trì, không phải ngươi là Phật sống à? Không phải ngươi có thần thông sao? Nhanh chóng đ·ộ·n·g thủ đi chứ! Đây chính là sinh mạng cả một máy bay đấy!" Ông nội tiểu Huân nói.
Tiểu Huân cũng hiểu ý của ông mình, đây là liều c·h·ết làm liều, vì vậy nói: "Tuy tôi không tin cái này, nhưng hiện giờ chỉ có thể đặt cược vào ngươi thôi. Đại sư, nhờ vào ngươi..."
Phương Chính nhướn mày nói: "Trước cô không phải nói bần tăng là tên ngốc à?"
"Đại sư, bây giờ đến nước này rồi, người lớn không chấp tiểu nhân được không? Chỉ cần ngươi có thể cứu toàn bộ hành khách trên máy bay, ngươi gọi tôi là đồ ngốc cũng được." Tiểu Huân khổ sở nói.
"Bần tăng xưa nay không nói dối, vậy cô phải c·ắ·t tóc mới được..." Phương Chính nghiêm chỉnh nói.
"Không vấn đề gì, chỉ cần ngươi cứu được mọi người, chẳng qua chỉ là đầu trọc thôi mà, máy bay hạ cánh liền đi cắt!" Tiểu Huân nói.
Phương Chính lúc này mới mỉm cười nói: "Vậy thì tốt, vậy cứ để bần tăng thử một chút đi."
Nghe Phương Chính nói muốn ra tay, tiểu Huân và ông nội tiểu Huân lại một lần nữa dấy lên hy vọng, còn Ba Tụng thì có chút hiếu kỳ, trong lòng tự nhủ: Vị hòa thượng này thân thủ không tồi, nhưng đối phó với loại bom này, chỉ dựa vào thân thủ thôi thì có tác dụng gì chứ? Dù sao, đây không phải là phim, công phu dù cao cũng đâu có thuấn di được! Cho dù có xông lên được, ai có thể đảm bảo trong lúc giao chiến sẽ có thể nhất kích tất sát, đồng thời k·h·ố·n·g chế đối phương không buông tay chứ?
Thế là Ba Tụng nhắc nhở: "Đây là thiết bị kích nổ chỉ cần buông tay sẽ nổ đấy, một khi đối phương mất tri giác, ngón tay không còn sức giữ thì nó sẽ nổ tung ngay! Không có cách nào chắc chắn thì ngươi tốt nhất đừng manh động."
Phương Chính gật đầu nói: "Yên tâm, sẽ không sao." Cùng lúc đó, Phương Chính âm thầm giải phong ấn cho cá ướp muối!
Ba Tụng còn muốn nói gì đó, đã thấy Phương Chính bất thình lình giơ tay lên, giọng không cao không thấp hỏi: "Xin lỗi, làm phiền một chút. Vị thí chủ này, vừa rồi ngươi nói có vấn đề."
"Cái đ. m. con lừa trọc, ngươi có vấn đề gì?" Nam tử bị bất thình lình cắt ngang, cũng hơi ngớ người ra, theo bản năng hỏi.
Người giơ tay chính là Phương Chính, chỉ thấy Phương Chính đứng lên, chắp tay trước n·g·ự·c nói: "A Di Đà Phật, thí chủ xin xem, bần tăng là hòa thượng, tín phật. Ngươi nói ngươi buông tay thì tất cả mọi người sẽ đi gặp Thượng đế, thế nhưng Thượng đế chưa chắc đã hoan nghênh bần tăng à? Bần tăng nếu ch·ế·t thì chắc chắn là sẽ gặp Phật Tổ. Nếu như không gặp Phật Tổ mà lại gặp Thượng đế thì đoán chừng Phật Tổ sẽ tức giận lắm đấy."
"Đ. m. ngươi có bị b.ệ.nh không?" Nam tử dùng vẻ mặt kiểu "ngươi đúng là đồ ngốc" để nhìn Phương Chính. Không chỉ có hắn, mà tất cả hành khách, tiếp viên hàng không, cơ trưởng, thậm chí ngay cả Ba Tụng, tiểu Huân và ông nội tiểu Huân cũng dùng ánh mắt đó nhìn hắn! Tiểu Huân còn trực tiếp quay mặt đi, một bộ ta không quen biết hắn, phủi sạch quan hệ. Dù rằng bọn họ vốn không có quan hệ gì.
"Ngươi có t·h·u·ố·c không?" Phương Chính ngơ ngác hỏi.
Nam tử: "Ngươi muốn ch·ế·t à?"
"Ngươi đi cùng bần tăng à?" Phương Chính tiếp tục hỏi.
"Cút!" Nam tử quát to.
Phương Chính nhìn xung quanh, vẻ mặt vô tội nói: "Chỗ này hơi hẹp, lăn không ra..."
Nam tử giận đến mặt đỏ bừng, trực tiếp mặc kệ Phương Chính, hét về phía cơ trưởng: "Nhanh chóng cho ta kéo máy bay lên cao! Nếu không ta sẽ nổ tung máy bay!"
"Được được được... Lập tức kéo cao." Cơ trưởng chỉ có thể xoa dịu nam tử.
Bị Phương Chính làm cho nháo loạn một hồi, những người bị dọa sợ đã hoàn hồn, dây thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng không ít, bầu không khí trên máy bay cuối cùng cũng thoát khỏi bờ vực sắp sụp đổ. Đồng thời, Phương Chính cuối cùng cũng đợi được tin tức mình muốn, chính là...
"Đại sư, ngươi đột nhiên giúp ta khôi phục thần thông, là muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ta chẳng được tích sự gì đâu! Ta là thành thật mà!" Cá ướp muối rõ ràng là chột dạ, dùng thần thức nói chuyện với Phương Chính.
Phương Chính nghe xong thì biết con hàng này đúng là không đáng tin cậy, làm chuyện x·ấ·u ở khoang chứa hàng, nhưng bây giờ không phải lúc tìm nó gây chuyện. Phương Chính ở trong lòng hỏi: "Đừng nói cái đó, sai cái gì thì để sau nói, xử lý nhẹ thôi. Trước hết ta hỏi ngươi, có phải ngươi đang ở trong khoang chứa hàng của máy bay không?"
"Ách, thật tốt vậy à? Được thôi, ta đang ở trong khoang chứa hàng, chắc vậy... Trừ khi trong máy bay còn chỗ nào khác để mấy cái hộp phá hoại đó." Cá ướp muối than vãn.
Phương Chính nói: "Ngươi lập tức tìm cho ta một cái hộp carton lớn, trong hộp có một chiếc bánh gato hình mặt hề!"
Cá ướp muối nghe xong, giọng có chút r·u·n r·u·n nói: "Đại sư, ngươi tìm bánh gato đó làm gì? Đó là ngươi đặt sao?"
"Đừng nói lời vô ích, bảo ngươi tìm thì cứ tìm!" Phương Chính cũng đang gấp, từ cửa sổ nhìn xuống đã có thể thấy những tòa nhà cao tầng phía dưới, rõ ràng cơ trưởng đang cố ý chần chừ, muốn tìm cơ hội hạ cánh.
Bên kia nam tử cũng phát hiện tình hình không ổn, hét lớn: "Ba tiếng nữa mà không kéo lên, cùng nhau đi gặp Thượng đế!"
"Chờ một chút!" Phương Chính tranh thủ thời gian kêu lên.
"Đ. m. ngươi im miệng cho ta!" Nam tử vừa nhìn là cái tên hòa thượng kia, lập tức quát.
Phương Chính lập tức che miệng lại. Nam tử bị phân tâm một chút, cũng quên mất việc đếm ngược, đồng thời dây thần kinh căng cứng cũng thả lỏng ra chút, tay cầm thiết bị kích nổ cũng buông lỏng ra. Phương Chính thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra... Còn Ba Tụng, tiểu Huân, và ông nội tiểu Huân thấy Phương Chính đã đáp ứng rồi nhưng vẫn cứ đứng đó nói linh tinh! Lập tức cảm thấy không đáng tin cậy.
Tiểu Huân nói: "Ông ơi, hay là chúng ta thử liều một phen đi? Tìm một cơ hội ra tay?"
Ông nội tiểu Huân lắc đầu nói: "Bắt được hắn thì dễ, nhưng quả bom đó... Khó đấy! Chúng ta không nắm chắc."
"Vậy phải làm sao?" Tiểu Huân lo lắng.
Ba Tụng nhỏ giọng nói: "Ta có thể giúp các ngươi, nhưng mà ta cũng không dám đảm bảo 100% là bắt được hắn."
"Có ngươi giúp thì khả năng thành công sẽ tăng lên rất nhiều. Đến đường cùng thì liều thôi." Ông nội tiểu Huân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận