Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 785: Người sống nha!

Chương 785: Người sống nha!
Tầm Tử vừa gật đầu vừa đi theo, hòa thượng cũng nói: "Ta thấy kính mắt nói rất đúng, an toàn là trên hết, chạy mau thôi!"
Thế là bốn người chạy nhanh hơn.
Phương Chính nghĩ một lát, cũng có thể hiểu được, loại địa phương quỷ quái này, đột nhiên xuất hiện một giọng nói non nớt như vậy. Lại thêm việc nghe thấy tiếng mà không thấy người, ai mà không sợ cho được! Đừng nói con sóc nói cái gì, chỉ riêng giọng nói của nó, sức sát thương còn khiến người ta rùng mình hơn cả tiếng sói tru, gào thét. Nó mà nói gì cũng làm người ta sợ!
Con sóc lại không hiểu chuyện này, liền ở phía sau hung hăng đe dọa: "Các ngươi còn chạy! Cứ chạy rồi ta cho ăn cải trắng! Ăn liên tiếp cả tuần! Không đúng, cả tháng mới được!"
"Còn chạy? Bản đại vương bắt các ngươi gánh nước! Còn phải vào núi tìm hạt thông!"
Nghe những lời răn đe trẻ con này, Phương Chính thở dài, đứa trẻ này... hết thuốc chữa rồi.
Con sóc càng kêu càng hăng, đồng thời không ngừng thay đổi phương hướng, như là đang đuổi dê, khiến Tầm Tử cùng những người khác vội vàng trở về chạy!
Tầm Tử và mấy người kia cũng sợ đến hồn bay phách lạc, toàn bộ tiềm năng và sức lực bú sữa mẹ đều đã vận dụng, chạy đúng là một phát rất bền bỉ!
Đang chạy đang chạy, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảng bóng đen, tối om, tựa như tượng đá vậy! Mấy người trong lòng co rút, sắp khóc đến nơi rồi! Cái kia lại là cái gì vậy?
Chạy vào xem xét, mấy người lập tức cảm thấy da đầu tê dại! Chỉ thấy trên mặt tuyết trắng xóa, từng dãy, từng dãy một bầy sói xám đang ngồi! Lũ sói xám đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm một con sói đang ngồi ngay trên tảng đá lớn! Con sói đó, to lớn cỡ một con trâu! Tư thế ngồi của nó cũng không biết đang làm gì.
Đợi đến khi bọn họ chạy tới gần, tất cả lũ sói đều quay đầu lại nhìn về phía bọn họ!
Hòa thượng chạy nhanh nhất, cũng là người gần đàn sói nhất, thấy rõ nhất! Hắn thấy rõ ràng, trong nháy mắt đàn sói quay đầu lại nhìn bọn hắn, nước miếng của chúng đều chảy ra! Hòa thượng sợ đến suýt nữa đứng khựng lại, quay đầu bỏ chạy.
Những người khác cũng không khác là bao, ai nấy hồn vía đều lên mây! Phía sau là yêu quái, phía trước là đàn sói, có vẻ như dù tiến hay lùi đều là đường chết!
"Xong rồi! Tiến lên phía trước thì tan xác, lui lại phía sau thì bị yêu quái ăn thịt." Kính mắt nuốt nước bọt, chua chát nói.
"Đừng lùi, chạy về phía trước!" Lúc mọi người đang định lui lại, Ngụy Nhã Cầm đột nhiên kêu lên.
"Cái gì? Lui về phía sau còn có thể toàn thây, chạy về phía trước thì hơn phân nửa là bị đàn sói xé xác." Hòa thượng kêu lên.
Ngụy Nhã Cầm nói: "Trước đó con sói kia đã cứu ta, còn giúp chúng ta ngăn cản đàn sói. Ta cảm thấy, chúng ta có thể đánh cược một lần..."
"Đánh cược? Cược cái gì?" Hòa thượng kêu lên: "Lúc này rồi còn đánh cược sao?"
"Không cược cũng chết, đánh cược còn có chút hi vọng sống! Ta nghe theo Ngụy tỷ, chạy về phía trước." Trước đó Tầm Tử đã thấy cảnh Bạch Lang cứu Ngụy Nhã Cầm. Hơn nữa, sự thật cũng đã chứng minh, đàn sói không đuổi theo bọn họ, là vì bị Bạch Lang ngăn lại. Hiện tại, hắn muốn một lần nữa đặt hi vọng vào Bạch Lang.
Kính mắt thấy trước sau đều là tử cục, chạy về phía trước có khi còn có một chút hi vọng sống. Thế là cắn răng nói: "Ta đồng ý chạy về phía trước!"
Hòa thượng vừa muốn nói gì đó, bỗng nghe phía sau truyền tới một giọng non nớt: "Ôi chao, đại sư huynh, ngươi cũng đến đây à!"
Lời này vừa thốt ra, hòa thượng sợ đến da đầu muốn nổ tung! Một yêu quái còn chưa đủ, lại đến một con to hơn! Nghĩ đến cảnh hai yêu quái chia nhau ăn thịt mình có lẽ không còn xác nguyên vẹn.
Tầm Tử, Kính mắt, Ngụy Nhã Cầm sợ đến mức không dám dừng lại, cố gắng chạy về phía trước. Hòa thượng thấy thế, chỉ đành phải đi theo.
Thế là bốn người cúi đầu, cắn răng, căng chặt toàn bộ thần kinh chậm rãi chạy qua bên cạnh đàn sói. Không sai, chạy một quãng đường dài như vậy, thể lực của bọn họ đã đến giới hạn, không chạy nhanh được. Nói là chạy, kỳ thật cũng chẳng nhanh hơn đi bộ là mấy, chỉ là không dừng lại thôi. Hiện tại bọn họ hoàn toàn nhờ vào một hơi gắng gượng, một khi dừng lại, tuyệt đối không thể bước thêm bước thứ hai.
Hòa thượng len lén nhìn con sói, kết quả kinh hãi phát hiện, mấy con sói kia vậy mà đồng loạt nhìn bọn họ, đầu chúng giống như camera, theo dõi họ di chuyển, đưa mắt nhìn theo họ rời đi!
Vượt qua đàn sói, xác định chúng không đuổi theo, mấy người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy người các ngươi không chạy nổi nữa à? Muốn nghỉ ngơi một chút không?" Con sóc đi theo nãy giờ, thấy những người này càng ngày càng chậm, tựa như sắp ngã xuống đến nơi. Nhất thời nó quên mất mình đang giả vờ là đại Yêu Vương, lại quay sang hỏi han.
Bốn người vốn đã sắp tàn tạ ngã xuống, kết quả nghe thấy giọng của con sóc, cảm giác sợ hãi đã kích thích khiến họ bộc phát chút sức lực cuối cùng trong người, la hét rồi chạy về phía trước.
Con sóc ngạc nhiên, sờ sờ bụng nói: "Mấy tên này, tinh lực thật tràn đầy..."
Độc Lang thấy Tầm Tử và mọi người chạy xa, lúc này mới nhướng mày nói: "Tụi bây nhìn cái gì đó? Tiếp tục học đi! Vừa mới giảng Hàn Lộ, giờ nói về Lập đông! Cái này Lập đông à, cũng có mấy câu tương tự với Hàn Lộ, bần tăng kiểm tra các ngươi xem sao."
Đàn sói quay đầu lại, thu nước bọt ở khóe miệng, mặt mày ai cũng khổ sở, trợn trắng mắt, ai mà nhớ được ngươi nói gì? Đến bao giờ mới xong chuyện này?
Phương Chính nhìn một màn này, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: "Con chó chết này, bắt chước bần tăng đến đây..."
Bên kia, Tầm Tử và những người khác vẫn đang chạy, bất quá sau khi chạy thêm hơn hai mươi phút, mấy người họ thấy sắp kiệt sức rồi! Phía trước cuối cùng cũng xuất hiện ánh đèn pin, còn có tiếng người nói chuyện!
Trong nháy mắt đó, Tầm Tử, Kính mắt, hòa thượng và Nhã Cầm cùng nhau bật khóc! Rốt cuộc đã thấy người rồi!
Đợi đến khi đội tìm kiếm cứu nạn bao vây bọn họ, còn chưa kịp mở miệng, Tầm Tử đã lôi kéo từng người lại sờ mó lung tung, sau đó nghe Tầm Tử kêu lên: "Có nhiệt độ cơ thể!"
Kính mắt nói: "Có bóng người!"
Hòa thượng mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Má ơi, đúng là người sống nha!"
Ngụy Nhã Cầm thì vừa khóc vừa nức nở...
Lão La và những người khác đứng bên cạnh nhìn, mặt ai cũng ngơ ngác. Đinh Toàn thấp giọng hỏi: "Mấy người này sao vậy? Chắc không phải bị điên rồi chứ?"
Lão La bặm môi nói: "Cũng xêm xêm như vậy..."
Bốn người sau khi xác nhận được thân phận đội tìm kiếm cứu nạn, vô cùng hưng phấn, bất quá sự hưng phấn cũng chẳng kéo dài được mấy phút, tại chỗ đã ngất xỉu. Nhân viên cứu hộ kiểm tra một chút, phát hiện do mệt mỏi quá sức. Ai nấy cũng nhìn nhau, bọn họ cũng buồn bực, mấy người này có lá gan lớn đến cỡ nào vậy? Đêm hôm khuya khoắt, trời thì tối đen như mực, đang bão tuyết lớn mà vẫn dám chạy tứ tung... Đầu óc bọn họ rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?
Trên cây, con sóc thấy cảnh này, vừa định mở miệng thì một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, bịt chặt miệng nó, sau đó xách nó lên tận tầng mây.
"Ôi, sư đệ, ngươi bịt miệng ta làm gì? Ta giúp bọn họ tìm được đội cứu viện, mà họ còn chưa cảm ơn ta đâu." Con sóc oán giận nói.
Phương Chính trực tiếp cho nó một cái bạt tai vào đầu: "Đồ ngốc, ngươi còn nghĩ mình là người à? Ngươi mà vừa mới hé miệng ra, thì không phải có mỗi bốn người bỏ chạy đâu!"
Con sóc ngạc nhiên, sau đó mới hoàn hồn, cười hắc hắc nói: "Mấy người này nhát gan thật đó. Ta đã làm gì đâu chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận