Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 454: Tú ân ái

Phương Chính căn bản không bị dụ hoặc, thản nhiên nói: "Nhưng mà ta không đi được, đến vực sâu vô dụng, còn không bằng từng bước làm tốt việc trước mắt. Chữ 'câu' này, rốt cuộc ngươi muốn hỏi hay không?". Phương Chính đổi chủ đề hỏi.
Đây chính là Phương Chính, hắn sẽ không đặt mục tiêu quá xa vời, đắm chìm trong ảo tưởng, trước mắt mới là điều chân thật nhất! Nhìn lại bản thân, sẽ thấy những sai sót; làm tốt hiện tại, liền có thể nắm giữ tương lai. Cứ nhìn chằm chằm vào dãy núi xa xăm, cả đời cũng không thể đến được đỉnh núi...
Sau khi nghe Hồng Hài Nhi kiên nhẫn giảng giải, Phương Chính cuối cùng cũng hiểu được Luyện Khí phải luyện như thế nào. Vào đêm, Phương Chính liền ngồi xếp bằng trên giường, điều chỉnh hô hấp...
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Phương Chính liền thức dậy, đánh thức tất cả Hầu Tử, Hồng Hài Nhi dậy.
Hồng Hài Nhi dụi mắt hỏi: "Sư phụ, sáng sớm thế này, người muốn làm gì vậy?"
"Không làm gì, vi sư định dẫn các ngươi xuống núi. Đương nhiên, nếu các ngươi không muốn đi thì có thể ở lại trên núi." Phương Chính nói.
"Đi!" Hồng Hài Nhi vừa nghe có thể xuống núi, lập tức tỉnh cả ngủ.
"Vậy thì nhanh chóng chuẩn bị đi." Phương Chính cười nói.
Thế là Hồng Hài Nhi tranh thủ chạy về, tắm rửa qua loa rồi phấn chấn bước ra, bộ quần áo tiểu hòa thượng màu lam mặc lên người hắn, trông cực kỳ có sức sống.
Hầu Tử một mực đi theo sau lưng Phương Chính, Sóc Con ôm một quả hạch, coi như bữa sáng ngon lành; Độc Lang thì vốc một vốc nước tiểu, xem như đã chuẩn bị xong.
Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Phương Chính vung tay lên, cả đám cùng xuống núi.
"Sư phụ, hôm nay xuống núi có việc gì ạ?" Sóc Con tò mò hỏi, như một em bé.
"Hôm nay không phải là lễ tình nhân sao? Vi sư mang các ngươi đi trải nghiệm chút cuộc sống nhân gian." Phương Chính nghiêm túc nói, nhưng trong mắt lại hiện lên nụ cười gian xảo.
"Sư phụ, người chẳng phải nói hôm nay là đêm Thất Tịch, lễ tình nhân, chẳng liên quan gì đến chúng ta sao? Bây giờ xuống núi, có phải người muốn đi 'ngược cẩu' không?" Hồng Hài Nhi lên mạng mỗi ngày, tự nhiên hiểu biết nhiều thứ hơn.
Nhưng mà có người từ trước đến nay không lên mạng mà, ví như... "'Ngược' ta làm gì?" Độc Lang ngơ ngác hỏi.
Phương Chính, Hồng Hài Nhi: "..."
Phương Chính kéo chủ đề trở lại: "Nhập thế cũng là tu hành, hôm nay chúng ta liền nhập Địa Ngục, thể nghiệm một chút cái cảm giác 'ngược cẩu' đi... Ai..."
Sóc Con ngây thơ, không hiểu gì, Độc Lang cũng không nghe ra, nhưng luôn cảm thấy 'hoa cúc' của mình có chút khó chịu, cảm giác sắp bị 'ngược'. Hầu Tử thì không để ý lắm, cứ đi theo sư phụ là được rồi, cứ học dần dần, đồng thời âm thầm ghi nhớ lại những hành động và lời nói của sư phụ. Hồng Hài Nhi thì tỏ vẻ, quả nhiên là vậy, nhưng hắn cũng không bận tâm!
Thế nhưng, có thật là như vậy không?
Xuống núi, trời vừa hửng sáng, Phương Chính liền nhìn thấy Vương Hữu Quý cưỡi xe máy ra ngoài, phía sau xe kéo theo một thùng carton lớn.
"Vương thí chủ, sớm a." Phương Chính tiến lên chào.
Vương Hữu Quý cười ha ha nói: "Phương Chính trụ trì đấy à, sớm a, hôm nay ngọn gió nào đưa các ngươi xuống núi vậy."
Phương Chính cười nói: "Gió thơm đấy, thí chủ, sáng sớm đã ra ngoài, mua được đồ tốt gì rồi?"
Vương Hữu Quý mặt đỏ bừng, cười hề hề nói: "Hôm nay chẳng phải lễ tình nhân sao, ta mua chút quà cho bà cả ở nhà, cũng học theo mấy người trẻ tuổi, lãng mạn một chút..."
Phương Chính tiến lại xem, lập tức cười, trong thùng lớn vậy mà toàn hoa hồng, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, quả nhiên là thức thời, bội phục bội phục..."
"Cút đi, ai cũng đừng nói với ai, nếu không coi chừng ta đánh gãy chân của ngươi." Vương Hữu Quý mặt đỏ ửng. Bình thường ở thôn, vợ chồng già chỉ cần tặng nhau vài bộ quần áo đã là mốt, đưa hoa hồng thì chắc chắn hắn là người đầu tiên, nếu mà chuyện này bị truyền đi, hắn cảm thấy ngày mai mình sẽ lên ngay trang nhất thôn.
Kết quả, Vương Hữu Quý vừa mới vào nhà, liền nghe thấy tiếng cười như điên của vợ hắn cùng tiếng mắng: "Cái đồ ông già này, tuổi này rồi mà còn bày đặt tặng cái này cái nọ! Mất mặt hay không! Phí tiền, trả lại, trả lại, ta không muốn! Ui da, ông làm gì vậy? Sao lại quỳ xuống?"
"Bà xã, bao năm qua bà vất vả rồi!"
"Ông... Đồ đáng ghét, biết thế là tốt rồi!"
"Bà xã, lại đây hôn một cái..."
Nghe thấy mấy lời nói 'tê dại' này, Phương Chính, Độc Lang, Sóc Con, Hồng Hài Nhi đồng loạt rùng mình một cái. Nghĩ đến cái bộ dạng của hai người lúc nãy, cả đám lại rùng mình một cái.
Sóc Con khổ sở nói: "Sư phụ, sao ta lại thấy ghê thế này, đáng sợ quá đi mất?"
Độc Lang cũng nói: "Con người đáng sợ thật, nghe mấy lời này mà ta mắc tiểu... "
"Sư phụ, đệ tử vẫn nên về núi thôi." Hầu Tử nói.
Phương Chính liếc mắt nhìn cả đám, không để ý đến bọn họ. Lúc này mới chỉ bắt đầu thôi mà, có gì đáng nói chứ?
Thấy Phương Chính không lên tiếng, Sóc Con tò mò hỏi: "Sư phụ, bông hoa kia đẹp thật, tặng hoa đó có ý nghĩa gì vậy?"
"Đồ ngốc, đó là biểu tượng của tình yêu, tình yêu đỏ rực... Nói cho ngươi chắc ngươi cũng không hiểu." Hồng Hài Nhi đắc ý gật gù.
Kết quả, Sóc Con lườm hắn một cái nói: "Chẳng phải là tìm bạn đời thôi sao? Con người đúng là hết nói nổi, chúng ta tìm bạn đời thì đều đưa hạt thông, ăn no nê là xong, không có chuyện gì mà một đôi sóc con không giải quyết được."
Độc Lang nói: "Chúng ta chỉ cần đủ cường tráng, sói cái chẳng phải cũng một đống một đống sao? Thích con nào thì bắt con đó, đơn giản hơn nhiều."
Hầu Tử gật đầu nói: "Chúng ta cũng gần giống như vậy, nhưng vẫn phải tốn chút tâm tư."
Hồng Hài Nhi khinh thường: "Hừ... Vẫn là ta thoải mái nhất, nhớ năm đó, vừa ra đời, mẫu thân của ta liền chuẩn bị cho ta ba ngàn thị nữ, tám trăm thị tẩm..."
Bốp! Bốp bốp bốp!
Liên tiếp tiếng bốp vang lên, Phương Chính mỗi người cho một cái bạt tai, lạnh lùng nói: "Đừng có mà nổ tung nữa, bây giờ đã xuất gia rồi, sau này nữ nhân không có quan hệ gì với các ngươi đâu, bàn luận nhiều cũng là phí công. Hôm nay, các ngươi có trách nhiệm xem!"
"Xem cái gì?" Sóc Con ôm đầu, hai mắt đẫm lệ hỏi.
Phương Chính chậm rãi nói, giọng vang vọng: "Xem người khác 'tán gái'! Show ân ái, khoe bạn trai, khoe tình cảm! Tình trong như đã, mặt ngoài còn e!"
"Phụt!" Hạt hạch trong miệng Sóc Con phun ra ngoài.
Hầu Tử chắp tay trước ngực nói: "Sư phụ, đệ tử đột nhiên nhớ ra, sân viện vẫn chưa quét xong, hay là đệ tử vẫn nên về quét rác đi." Vừa xem một trận ân ái của người già mà đã nổi hết cả da gà lên rồi, cứ xem tiếp nữa Hầu Tử cảm thấy lòng mình đối với phật có khi sẽ bị lung lay mất.
Hồng Hài Nhi cũng nói: "Sư phụ, con đau bụng, muốn về nhà vệ sinh."
Sóc Con vừa muốn mở miệng, Phương Chính liếc ngang một cái, cướp lời: "Tịnh Chân, người xuất gia không được nói dối, vi sư cho con một cơ hội nói lại lần nữa, vừa rồi con nói gì?"
Hầu Tử nhìn vẻ mặt gian xảo của Phương Chính mà sợ đến run người, nói: "Thì là... Sư phụ, đồ nhi đi theo sau bước chân của người ạ. A Di Đà Phật..."
Phương Chính lại nhìn Hồng Hài Nhi, cười nói: "Đồ nhi, vi sư là người công bằng, cũng cho con một cơ hội để nói lại."
"Sư phụ, người cứ mạnh dạn tiến lên đi, đồ nhi chắc chắn không bao giờ tụt lại nửa bước!" Hồng Hài Nhi nhanh chóng tỏ thái độ.
Phương Chính hài lòng gật đầu, nhìn về phía Sóc Con đang há hốc miệng: "Tịnh Khoan, con muốn nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận