Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1034: Phương Chính thức giúp đỡ người nghèo

Phương Chính nhìn một loạt tin nhắn bình luận mới hiện ra, lập tức ngơ ngác! Lúc hắn vừa mới đăng thì đâu có ai bình luận! Hắn còn tưởng bức ảnh này bình thường, mọi người xem hết rồi, chỉ có một mình hắn là tên ngốc không biết gì mà thôi! Cảm giác như là mấy người này chưa thấy gì cả!
Phương Chính không biết, người khác không giống hắn, vòng bạn bè quá hẹp, chỉ có vài ba người bạn thân. Người khác ai mà không có mấy trăm bạn bè chứ? Nhiều bạn bè như vậy, có ai đăng lên vòng bạn bè, nó lập tức trôi mất tăm. Huống chi, còn có một số người chuyên "rác" bạn bè đang cố gắng làm cho nó trôi. Lúc này, muốn nhìn thấy nội dung vòng bạn bè đặc biệt của một người bạn nào đó, thật sự phải dựa vào vận may!
Phương Chính đăng hai bài, bài đầu không ai thấy, bài thứ hai mới có người phát hiện, cũng coi như gặp may. Bất quá Phương Chính cũng không biết rõ chuyện này, mọi người đã phản ứng nhiệt tình như vậy, hắn tự nhiên cũng nhiệt tình đáp lại, đồng thời linh cơ khẽ động, nhớ đến ý định trước đây của mình.
Trước đây hắn đã muốn giúp đỡ người dân thôn Ngũ Đạo Hà, dù sao thôn đó quá nghèo. Thế nhưng trước kia hắn chưa có ý tưởng cụ thể, bây giờ hắn chợt nảy ra ý nghĩ, hạt sương này đẹp như vậy, dứt khoát dùng hạt sương để thoát nghèo luôn đi!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Phương Chính càng nghĩ càng thấy đúng, con ngươi đảo một vòng, cũng không trả lời từng người một, mà thống nhất trả lời: "Hỏi nhiều quá, ta thống nhất trả lời vậy. Địa chỉ là thôn Ngũ Đạo Hà, huyện Tùng Vũ, thành phố Hắc Hà, tỉnh Cổ Lâm! Địa chỉ cụ thể, mời tự tìm đường. Nếu tìm không thấy đường, mời tự hỏi người khác."
Mọi người xem xong thì đều cạn lời, không hổ là Oai đại sư, quả nhiên ba câu nói vừa thốt ra đã không đứng đắn ngay.
Bất quá mọi người cũng nhanh chóng ghi lại.
"Đại sư, địa chỉ đã nhận, hình này ta đóng gói đem đi, đăng lên, trang bức cái đã!" Có người kêu lên.
Phương Chính nhìn thấy, lập tức vui vẻ, đúng là buồn ngủ gặp gối đầu, cái hắn cần chính là như thế này! Thế là trả lời: "Cứ tự nhiên đăng đi, nhớ ghi rõ bản quyền là được."
Đối phương cười ha hả: "Yên tâm!"
Thế là, những bức ảnh này bắt đầu được chia sẻ khắp vòng bạn bè.
Phương Chính thấy ảnh chụp có tiếng vang không tệ, bèn tranh thủ mở Microblogging, cũng đăng ảnh chụp lên, cuối cùng bổ sung một câu: "Ngắm hạt sương ở thôn Ngũ Đạo Hà, A Di Đà Phật."
Số bạn bè Wechat của Phương Chính hoàn toàn có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng sau mấy lần gây ra tin tức lớn, Microblogging của hắn đã có hơn 5 triệu fan theo dõi! Hơn nữa còn có không ít phóng viên cũng đang theo dõi, chờ đợi tin tức gây sốc của vị hòa thượng mới nổi này. Kết quả là, tin tức của Phương Chính vừa đăng, rất nhanh đã thu hút được rất nhiều người chú ý.
"Đẹp quá! "
"Má ơi, đại sư ngầu thật đấy, chạy khắp nơi hết cả nam bắc. Hồi trước còn ở phương Nam mà, chớp mắt đã chạy về Đông Bắc."
"Nhìn cuộc sống của đại sư mà ta muốn đi tu."
"Đại sư à, như thế này có ổn không đấy? Đây là đang khoe của trắng trợn đó!" ...
Phương Chính thấy thế, hai mắt lập tức đảo một vòng, quả nhiên Microblogging và vòng bạn bè Wechat có phong cách khác nhau hoàn toàn! Bên kia thì một mảnh khen, bên này thì một mảnh chê bai...
Thấy mấy tên này sắp bẻ lái câu chuyện đi xa, Phương Chính tranh thủ thời gian đăng thêm một tin mới, lần này đăng hai bức ảnh đang ăn cơm.
Trời đất phủ đầy băng tuyết, không có lều trại, không có lò sưởi, một chiếc bàn lớn đặt giữa sân, một chậu cơm, một đĩa rau xanh, một đĩa dưa muối. Bên cạnh ngồi Hầu Tử, Hồng Hài Nhi, trên bàn ngồi con sóc, dưới đất thì chó sói đang chổng mông lên. Sau đó kèm thêm một đoạn văn: "Cuộc sống thanh đạm của Nhất Chỉ tự."
Mọi người xem xong, bình luận quả nhiên chuyển hướng.
"Ha ha ha, đây không phải thanh đạm mà là sắp chết cóng đấy!"
"Má ơi, đại sư, mấy người dựng lều trại lên chứ?"
"Được đó, đây là cuộc sống thần tiên, đại sư cứ tận hưởng đi..."
Sau khi đội hình lại được Phương Chính dẫn về đúng hướng, những bình luận dưới ảnh bắt đầu chuyển từ chế nhạo sang than thở nhiều hơn.
"Ha ha, hạt sương này có gì lạ đâu, chỗ chúng ta ở Cổ Lâm có nhiều lắm, bờ sông đi đâu cũng thấy. Chúng ta còn có cả đảo hạt sương... Bất quá cảnh trong hình này đẹp thật đấy! Cũng đặc biệt, đẹp hơn chỗ bọn mình!"
"Khen! Đẹp thật đấy, đại sư, địa chỉ đúng chứ? Mai ta đi xem!"
"Thành đoàn đi!"
"Thành phố Tùng Vũ báo danh!"
"Thành phố Hắc Sơn báo danh!"
"Hải Nam xin rút lui, quá xa... Khổ quá, ta còn chưa thấy tuyết bao giờ!" ...
Phương Chính thấy mọi người hào hứng, đặt câu hỏi và nhắn lại quá nhiều nên liền quyết định ẩn mình cho lành.
Còn những người trên mạng, bị mấy bức hình của Phương Chính làm cho tò mò, không ngừng hỏi thăm thôn Ngũ Đạo Hà này rốt cuộc ở đâu, làm sao đi được. Bọn họ chỉ còn cách hỏi thăm lẫn nhau, có người còn hỏi bạn bè, có người chia sẻ ảnh để hỏi thăm...
Phương Chính vạn lần không ngờ rằng, hành động lười biếng của hắn, vậy mà lại làm tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt như vậy! Tuy tin này không lên top tìm kiếm, nhưng tốc độ lan tỏa thì quả là quá nhanh!
Nhất là khi có một người khác nhúng tay vào.
"Tuyết Anh tỷ, đại sư Phương Chính vừa đăng mấy tấm hình đẹp quá." Một nữ diễn viên vui vẻ tìm Lý Tuyết Anh, cô ta biết, bình thường Lý Tuyết Anh bận rộn nhiều việc, chỉ khi nói đến vị hòa thượng kia mới chịu dừng lại xem thôi.
Quả nhiên, vừa nghe thế, Lý Tuyết Anh đang học thoại bỗng dừng lại, tò mò hỏi: "Ảnh gì thế?"
Xem qua ảnh, Lý Tuyết Anh ngạc nhiên nói: "Đây là hạt sương? Gần Nhất Chỉ sơn sao?"
Nữ diễn viên nói: "Đúng vậy, hạt sương gần Nhất Chỉ sơn đấy, đẹp quá trời! Em xem nhiều ảnh hạt sương rồi, chưa thấy chỗ nào đẹp như này cả! Thật chẳng khác gì bản trắng của vùng sông nước Giang Nam, đẹp đến nín thở."
Lý Tuyết Anh gật đầu nhẹ nói: "Đẹp thật, ta vào "thả tim" cho hắn. Mà thôi, ta không có thời gian, tranh thủ học thoại đã."
Nhìn Lý Tuyết Anh đang bận rộn mà vẫn rất tập trung, nữ diễn viên tò mò nói: "Tuyết Anh tỷ, chị bận rộn suốt rồi, mấy hôm nay chẳng được nghỉ ngơi chút nào. Hay là đừng học thoại vội, không thì đến lúc đó chị nói vài câu cho có, để bên âm thanh phối âm là được."
Vừa nghe xong câu này, Lý Tuyết Anh nhíu mày, có chút giận dữ nhìn nữ diễn viên, nữ diễn viên liền khẩn trương, đồng thời cũng hối hận. Lý Tuyết Anh vốn nổi tiếng là người làm việc cực kỳ nghiêm túc! Cho dù ở bất cứ đâu, cô cũng đều luôn cố gắng hết sức! Mà hình như, Lý Tuyết Anh cũng rất ghét những người không nghiêm túc với công việc...
Quả nhiên, ánh mắt hiền hòa của Lý Tuyết Anh bỗng trở nên sắc bén, cô lạnh lùng nói: "Cô phải hiểu một đạo lý, chúng ta là diễn viên, sống bằng cái nghề này. Cô mà qua loa với vai diễn, thì cũng là qua loa với khán giả, mà lừa dối khán giả chẳng khác nào tự đạp đổ chén cơm của mình! Đừng bao giờ nghĩ đến việc chỉ dựa vào mấy fan cuồng mà sống qua ngày, bọn họ vì nhất thời thích mới không cần lý do mà ủng hộ, nuông chiều cô, bao che cho cô. Nhưng họ không thể ủng hộ cô cả đời! Cái gì mới giúp cô theo nghề cả đời, chính là những người hâm mộ yêu quý tác phẩm của cô, chứ không phải những người hâm mộ bản thân cô!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận