Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 803: Biện luận cùng cá, xuống núi 【 hạ 】

Phương Chính thấy cá ướp muối còn có nghi vấn, lạnh nhạt nói: "Tháng mười Nhất Nhân vì địa vực khác biệt, ngày lễ cũng có chỗ khác biệt. Ngày này không chỉ là áo lạnh tiết, tại những nơi phía nam, ngày này còn là thời điểm bội thu, mọi người chúc mừng mùa màng bội thu. Đồng thời ngày này cũng là luồng không khí lạnh hàng năm, khi thời tiết trở lạnh, mọi người cần ăn những món đồ theo mùa để làm ấm cơ thể. Đó là lý do có những món ăn ứng tiết! Đây là phép dưỡng sinh, đạo sinh tồn, có gì sai chứ?"
Cá ướp muối chép miệng nói: "Giống như... Ừm, có chút ý vị."
Phương Chính tiếp tục nói: "Kỳ thật, từ xưa đến nay, đất nước Trung Quốc rộng lớn, dân chúng cần cù giản dị, chỉ cần không gặp chiến tranh, hầu như nhà nào cũng có lương thực dự trữ. Như hiện tại, cuộc sống mọi người đã khá giả, có lẽ vẫn có người nghèo khó, nhưng đa phần đều muốn ăn gì mua đó, đi dạo chợ mấy vòng không biết ăn gì cho hết. Vậy thì có gì lạ khi người ta muốn ăn chút đồ ứng tiết chứ?"
Cá ướp muối không lên tiếng.
Phương Chính nói: "Vậy nên, món ăn ứng tiết phát triển đến hiện tại, đã không chỉ là một món ăn đơn thuần, một nhu cầu của tạng phủ. Mà đã trở thành một loại văn hóa! Giống như tiết Đoan Ngọ ăn bánh chưng, rằm tháng tám ăn bánh Trung thu, rằm tháng giêng ăn Nguyên Tiêu. Đến những ngày này, liền ăn những món đó, vô hình trung nói với ngươi, lễ đến rồi! Đồng thời nói với ngươi, ngày này là ngày gì, ăn món ứng tiết, nghĩ đến ý nghĩa ngày lễ, sống vui vẻ, tưởng nhớ tổ tiên. Áo lạnh tiết, đốt quần áo cho tổ tiên, tổ tiên có lẽ không nhận được, nhưng đó cũng là một cách thể hiện lòng kính trọng người đã khuất và cả những người còn sống, đó là một phương thức truyền thừa văn hóa, truyền thừa đạo hiếu! Bọn trẻ nhìn cha mẹ hiếu thảo với tổ tiên, trong lòng sẽ có sự kính sợ, càng học theo một cách vô hình, đời đời truyền lại, đó chính là đạo hiếu được truyền thừa qua ngày lễ. Đồ ăn ứng tiết chưa chắc ngon nhất, nhưng khi ăn vào thời điểm đó, ăn là thấy được ngày lễ, thấy không khí đầm ấm, thấy một nét văn hóa truyền thống lâu đời, ăn là sự vui vẻ khi mọi người được sum vầy vì ngày lễ! Chỉ có kẻ nông cạn vô tri mới xem món ứng tiết như một thứ hàng hóa tiêu dùng, một món để thỏa mãn dục vọng ăn uống."
Nói đến đây, cá ướp muối đầu như sắp chạm đến đuôi, cảm thấy mặt mình nóng ran, không biết phải nói gì.
Phương Chính nói đến đây cũng biết mình đã nói đủ rồi, bèn gõ vào đầu cá ướp muối: "Ngươi đến từ Linh Sơn, ngươi là thần tiên, mà nơi đây đều là phàm nhân, trong lòng ngươi có một sự cao ngạo, cảm giác mình hơn người. Nhưng hẳn là ngươi đã từng nghe Phật pháp, đương nhiên hiểu ý nghĩa của chúng sinh bình đẳng, ý nghĩa này không phải là thần thông bình đẳng, không phải tiền bạc bình đẳng, mà là thiện bình đẳng. Người thiện hướng Phật, tâm hướng Phật thì thành Phật! Đều đã thành Phật, dù ngươi có ngàn vạn vàng bạc, thần thông quảng đại, còn không phải cũng xem nhau như nhau sao?"
Nghe đến đây, cá ướp muối bỗng đứng dậy, hai vây cá chắp tay trước ngực chào: "A Di Đà Phật, bần tăng đã hiểu."
Phương Chính cũng đứng dậy đáp lễ: "A Di Đà Phật."
Những gì cần nói đều đã nói, Phương Chính thấy thời gian không còn sớm, liền gọi Hồng Hài Nhi xuống núi mua đồ chuẩn bị cho áo lạnh tiết ngày mai.
Một đêm trôi qua yên ả, ngày thứ hai, trời còn chưa sáng. Phương Chính đã cùng các đồ đệ đến trước mộ của Nhất Chỉ thiền sư, cung kính dâng hương, từng người một đi vòng qua mộ. Vì đã có kinh nghiệm tế tự vào tiết thanh minh, tiết trung nguyên, nên Độc Lang, sóc, Hầu Tử, Hồng Hài Nhi của Nhất Chỉ chùa đều đã quen các chi tiết cúng bái. Không cần Phương Chính nhắc nhở nhiều, mọi người đều làm rất đúng trình tự.
Cá ướp muối đứng bên cạnh, không biết mình có nên lên bái hay không. Dù sao, hắn vẫn chưa phải là người của Nhất Chỉ chùa... Vì vậy, hắn đứng bên cạnh có vẻ hơi lạc lõng. Thế là, cá ướp muối dứt khoát ngẩng mặt lên trời, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình, để che giấu sự lúng túng.
Đúng lúc này, cá ướp muối nhìn thấy một cái đầu trọc lọt vào tầm mắt, thầm nghĩ: "Đây là tới trêu chọc ta à?"
"Đi thắp hương đi." Điều bất ngờ là, Phương Chính lấy ra ba nén hương đưa cho cá ướp muối, dịu dàng nói.
Cá ướp muối ngẩn người, hỏi: "Ta cũng có thể thắp hương?"
"Đi thôi." Phương Chính nói.
Mắt cá ướp muối sáng lên, trong lòng ấm áp, cuối cùng thì mình cũng không bị hoàn toàn loại bỏ ra khỏi chùa, cảm động quá! Cá ướp muối không nói nhiều, nhận lấy hương rồi đi lên, sau đó đứng đó lẩm bẩm: "Ây da, tiểu lão đệ à, nghe nói ngươi còn chưa sống đến trăm tuổi đã đi rồi, thật là đáng thương quá đi. Ngươi xem ta này, ta đã sống... "
Phương Chính thấy cá ướp muối nói mãi mấy phút mà không có ý định dừng lại, xem chừng còn muốn nói đến hừng đông mất thôi! Thời xưa, lễ tế áo lạnh tiết khác với những ngày lễ khác, người ta cúng bái vào lúc trời còn chưa sáng. Cúng tổ tiên nên sớm chứ không nên muộn, sau này mới chuyển sang cúng vào giữa trưa. Bởi vì ngày này vốn là quỷ tiết, âm khí nặng, chọn lúc giữa trưa dương khí vượng nhất có thể áp chế âm khí, tốt cho mọi người, đặc biệt những người có thể chất yếu, càng sẽ chọn giờ đó. Nếu như giữa trưa không có thời gian thì sẽ chọn buổi sáng, lựa chọn buổi chiều là bất đắc dĩ. Nhưng Phương Chính và Nhất Chỉ thiền sư trước đây vẫn chọn cúng tế vào lúc trời còn chưa sáng, nên cũng đã quen rồi.
"Bốp!" Cá ướp muối còn chưa luyên thuyên xong, trán đã bị Phương Chính gõ một cái. Cá ướp muối tức giận nói: "Làm gì vậy?"
"Bảo ngươi thắp hương, chứ không phải bảo ngươi chuyện trò, sắp xếp vai vế, nói xong rồi thì tránh ra." Phương Chính nói.
Cá ướp muối hừ hừ hai tiếng, lùi sang một bên.
Phương Chính đốt đuốc lên, lấy quần áo ra, vừa nói Nhất Chỉ thiền sư nhận quần áo lấy tiền, vừa lần lượt đốt, sau đó đốt thêm chút tiền giấy...
Tất cả xong xuôi thì trời cũng sắp sáng, gọi Hầu Tử đi gõ chuông đánh trống, đón chào ngày mới.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, Phương Chính cũng bắt đầu bận rộn, hôm qua mua ít bột mì, ở phía sau bếp nhào bột kỹ càng, rồi cán thành sợi, lau sạch vắt mì, sau đó gập lại, dùng dao thái thành sợi nhỏ, đây chính là món mì tự lau phổ biến của các nông gia Đông Bắc. Mở nồi nước sôi, cho thêm chút măng, một chút dầu muối, rồi cho mì vào.
Mì vào nước như những con rồng bạc nhỏ, nồi nước sôi lên sủi bọt như mây trôi.
Con sóc bên trên nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào trong nồi, hỏi: "Sư phụ, đây là món ăn áo lạnh tiết ạ?"
Phương Chính cười nói: "Đúng vậy, áo lạnh tiết mỗi nơi ăn khác nhau. Ở chỗ chúng ta, hay ăn mì, mà hiện tại, trong chùa cũng chỉ có món này thôi."
Sóc không hề chê, ở chùa lâu như vậy, cũng đã ăn qua sủi cảo, màn thầu, nhưng món mì này thì vẫn là lần đầu ăn.
Khi mì chín, Phương Chính vớt ra, mỗi người một bát lớn, nhưng không ai được tự mình lấy ăn. Sau đó, Phương Chính lấy một nắm rau xanh rải vào nồi, nước sôi như phỏng, rau xanh trong nháy mắt chuyển từ xanh đậm sang xanh nhạt, sau đó được vớt ra, bỏ vào trong bát. Cuối cùng, Phương Chính và Trí Năng mỗi người đổ vào bát một thìa xì dầu, vậy là bát mì chay đã hoàn thành.
Con sóc nhìn chén lớn trước mặt, chỉ thấy mọi thứ trong bát đều rất đẹp, mì sợi trắng kết hợp với rau xanh, thêm chút xì dầu không bị hòa lẫn, khung cảnh rất đẹp mắt. Ngẩng đầu nhìn Phương Chính hỏi: "Sư phụ, ăn được chưa ạ?"
Ngẩng đầu lên thì thấy Phương Chính đã bưng bát lên ăn ngon lành rồi!
Con sóc không khách khí nữa, cầm lấy bát nhỏ chuyên dụng của mình, vui vẻ nhảy xuống bếp, vừa ăn vừa chạy vòng vòng trên mặt bàn.
Gió lạnh thấu xương, nhưng được ăn một bát canh nóng mì, như thể mọi cái lạnh đều bị xua tan, trong lúc nhất thời, cái lạnh mùa đông này cũng không còn đáng sợ nữa. Điều không ổn duy nhất, đó là trong hậu viện Nhất Chỉ chùa toàn là tiếng húp, tiếng xì xụp, phá vỡ sự yên tĩnh của chốn thiền tự...
Ăn điểm tâm xong, Phương Chính đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, phía dưới các thôn dân cũng bắt đầu lục đục rời giường. Họ không chọn tế tổ vào lúc trời còn chưa sáng, mà là chọn giữa trưa, nên bình thường sẽ không dậy sớm thế này. Nghe tiếng gà gáy, tiếng người, Phương Chính xoa cằm, thầm nói: "Cũng nên ra ngoài một chuyến."
Nói xong, Phương Chính quay về Nhất Chỉ chùa, gọi tất cả các đồ đệ đến, nói là muốn ra ngoài.
Hồng Hài Nhi vừa định giơ tay, thì nghe một tiếng hét lớn: "Ta đi!"
Chỉ thấy cá ướp muối nhảy lên bàn, hét lớn một tiếng. Cá ướp muối dù sống lâu, nhưng kể cả ở trên Linh Sơn, hắn cũng chỉ toàn ngâm mình trong hồ, chưa từng được ra ngoài. Giờ được ra ngoài tản bộ, mắt hắn lập tức sáng rỡ! Như thể một gã ngồi tù vạn năm sắp được tự do. Ánh mắt đảo qua mọi người, như thể nói, ai dám tranh giành với ta, ta liều mạng với kẻ đó!
Người khác thì sợ hắn, còn Hồng Hài Nhi thì chẳng sợ, hừ một tiếng: "Ta cũng muốn đi!"
Cá ướp muối thấy là Hồng Hài Nhi thì lập tức có chút ỉu xìu, hắn thật bực bội, đã phái mình đến rồi, sao còn để một cái tên hung ác như vậy ở đây làm gì nữa! Trong lòng than vãn: "Đúng là cá đã đến rồi, sao còn cái thằng hùng hài tử này!"
Không cứng rắn được nữa, cá ướp muối nhào tới ôm đùi Hồng Hài Nhi, oa oa khóc lớn: "Tịnh Tâm ơi, lần này ngươi đừng có tranh giành với ta nữa, ngươi không biết ta khổ đến thế nào đâu. Sống không biết bao nhiêu năm, chỉ biết ở trong cái hồ nhỏ xíu kia, mãi mới được ra ngoài, ngươi cứ cho ta ra ngoài xem chút đi mà, ô ô ô..." Nói đến đoạn sau là nức nở khóc lóc, nhìn mà thương.
Con sóc thấy thế cũng theo đó lau nước mắt, kéo tai Độc Lang lau nước mũi. Độc Lang một tay tát cho sóc ngã nhào xuống đất, chân sau giẫm một cái, trực tiếp chôn sống sóc trong tuyết.
Hồng Hài Nhi thấy cá ướp muối như vậy, lần này có vẻ không phải diễn kịch, ít nhất cũng phải bảy tám phần thật. Nhìn cảnh này, bèn cau mày: "Việc này còn phải xem sư phụ chúng ta nói thế nào đã."
Cá ướp muối liền xông tới chỗ Phương Chính, Phương Chính liếc mắt thấy Hồng Hài Nhi bị cá ướp muối quệt lên người toàn nước mắt nước mũi, vội la lên: "Ngươi đừng có lại đây!"
Cá ướp muối trong nháy mắt dừng chân, đáng thương nhìn Phương Chính, trong vẻ ủy khuất còn có thêm vài phần kiên quyết, như thể muốn nói, ngươi không cho ta đi thì ta sẽ bôi hết lên người ngươi! Còn nôn cho ngươi một thân đờm già!
Phương Chính thấy cá ướp muối quả thật là nhịn không nổi nữa, trong lòng mềm nhũn nói: "Nếu đã như vậy, lần này liền mang cá ướp muối xuống núi đi."
Vừa nói xong, Hồng Hài Nhi liền buông tay, còn cá ướp muối thì vui mừng nhảy dựng lên, làm ảo thuật, trong tay xuất hiện một cây gậy, chiếc gậy đó còn được hắn xoay vòng thành đủ kiểu hoa văn: "Ha ha, tốt quá rồi!"
Phương Chính vung tay cho hắn một cái, bảo hắn ngoan ngoãn chút, rồi nghiêm mặt nói: "Được mang ngươi xuống núi, nhưng bần tăng có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì? Chỉ cần được mang ta xuống núi, đừng nói một, mười cái cũng được!" Cá ướp muối hưng phấn kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận