Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1298: Tiện cá!

Chương 1298: Tiện cá! Xem kịch, hô hay, cũng không phải là một chuyện tùy tiện. Khi bạn hô hay đúng ý, thì đó gọi là người trong nghề. Điều này sẽ khiến diễn viên có được cảm giác thỏa mãn vượt mức. Nhưng nếu hô hay không đúng ý, thường sẽ khiến diễn viên giật mình... còn tưởng rằng mình làm sai ở chỗ nào đó. Tình huống hiện tại chính là như vậy. Tuy nhiên khi mọi người thấy vị hòa thượng ở phía dưới, mặt tươi cười ủng hộ, lúc này mới yên tâm. Ngay lập tức, đám diễn viên như phát điên, bắt đầu ra sức diễn, nhất cử nhất động càng thêm nghiêm túc, đánh nhau thì càng mạnh mẽ hơn... Sóc con thấy vậy, cũng học theo Phương Chính, chỉ cần buồn ngủ là lập tức hét lên một tiếng: "Hay!" Các diễn viên lúc đầu thường xuyên bị giật mình, về sau cũng nhìn ra, người xem dưới đài căn bản không hiểu tuồng, vậy thì tùy tiện cho họ hô đi. Chỉ cần thích là được! Thế là người trên đài ra sức diễn, người ở dưới đài ra sức hô, cũng rất hài hòa... Cảnh tượng này bị người ta chụp lại, kết quả xem lại sau khi chụp, đối phương mới phát hiện, vở kịch này không có vấn đề gì, nhưng con chuột ngồi ở dưới sân khấu lại có vấn đề! Vị hòa thượng này nhìn sao mà quen thế? Cuối cùng đối phương vỗ trán một cái, hoảng sợ nói: "Phương Chính trụ trì?! Phương Chính trụ trì đến xem kịch vui rồi?" Tuy nhiên đối phương cũng không chắc, cho đến khi sóc con hét lên một tiếng "Hay!" thì anh ta mới xác định, trên toàn thế giới này, chỉ có một mình Phương Chính có thể mang theo động vật biết nói chuyện. Thế là anh ta lập tức như nhặt được vàng, phát hiện ra đại lục mới, tranh thủ thời gian đăng lên vòng bạn bè.
...
Cùng lúc đó, ở hiện trường thi đấu của trường học, cuộc thi cũng đã bắt đầu. Cuộc thi trà đạo kết thúc đầu tiên, đại sư trà đạo nước R là Ngàn Cùng đại sư cùng đại sư trà đạo Trung Quốc Tống Hiến hòa nhau, hai người sau khi bắt tay thì lần lượt rời đi. Ngay sau đó là phần so tài lá trà. Ngàn Cùng đại sư sau khi nghỉ ngơi một chút, lại lần nữa lên sàn đấu. Mọi người đều rất rõ, một ấm trà ngon, lá trà đương nhiên là căn bản, nhưng một tay pha trà giỏi cũng có năng lực hóa mục nát thành thần kỳ. Cho nên, lá trà thêm trà đạo, hoàn toàn không phải là một cộng một bằng hai đơn giản như vậy. Vì thế, ván đấu mang tính liên kết này, nhà Hiei vẫn để Ngàn Cùng đại sư ra mặt. Mà lúc này, Hồng Hài Nhi và Cá Ướp Muối mới vừa vặn đuổi đến hiện trường, nhìn thấy người lớn tuổi nước R ở trên đài, Cá Ướp Muối lẩm bẩm nói: "Đã là cái xác không hồn rồi còn đi góp chuyện náo nhiệt làm gì?" Hồng Hài Nhi rất có cảm khái mà nói: "Đúng là vậy..." Người bên cạnh nghe xong, lập tức sững sờ một chút, theo bản năng liếc nhìn Hồng Hài Nhi và Cá Ướp Muối. Để không gây sự chú ý không cần thiết, Hồng Hài Nhi đã dùng thần thông, biến hai người thành dáng vẻ cư dân thành phố bình thường. Cho nên khi hai người nhìn ánh mắt của những người đó, giống như nhìn hai kẻ ngu ngốc. "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy soái cá hả?" Cá Ướp Muối trừng mắt liếc một cái. Đối phương lắc đầu, lẩm bẩm: "Quả nhiên là đầu óc có vấn đề... nói năng không mạch lạc, không muốn làm người lại muốn làm cá..." Nói xong, đối phương vội tránh ra, trốn xa một chút, tránh để bị hai người tinh thần có vấn đề này cắn.
Tuy nhiên, có người lại không vui, đó là một người nước R, cau mày nói: "Các ngươi biết cái gì? Ngàn Cùng đại sư, chính là đại sư trà đạo nổi tiếng nhất nước R, màn biểu diễn vừa rồi của ông ấy đã nói rõ tất cả! Nhất cử nhất động đều tự nhiên như trời tạo, chỉ là trà xanh bình thường, nhưng trong tay ông ấy, lại có thể so sánh với trà xanh cực phẩm!" Cá Ướp Muối nói: "Ớ, nghe có vẻ ghê gớm đấy, nhưng nói một hồi lâu, chẳng phải là sư phụ pha trà à?" Người nước R tức giận nói: "Không phải sư phụ pha trà, là đại sư trà đạo!" Cá Ướp Muối hỏi: "Đại sư trà đạo thì làm gì?" Người nước R bất đắc dĩ, nhưng lại không cam lòng, nhỏ giọng nói: "Pha... trà..." Cá Ướp Muối buông tay nói: "Thì thế đó, vẫn không phải là sư phụ pha trà à." Người nước R phát hiện mình hoàn toàn không thể giao tiếp với cái tên ngốc nghếch trước mắt này, thế là quả quyết im lặng. Cá Ướp Muối cũng nghiêng đầu, nói với Hồng Hài Nhi: "Xem kìa mấy người này, sư phụ pha trà cũng ghê gớm..."
Đúng lúc này, Tống Hiến cũng đứng dậy. "Tống đại sư lại muốn chuẩn bị ra sân à?" Có người lẩm bẩm. "Không đúng, Tống đại sư không đi về hướng sàn thi đấu!" Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang, vẻ mặt nghi hoặc. Chỉ thấy Tống Hiến đi thẳng vào trong đám người, sau đó nói với một ông lão trong đám đông, cười nói: "Đại sư, ngài cũng tới nữa sao?" Lời này vừa nói ra, cả hội trường xôn xao! Ngàn Cùng vốn đang ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần cũng ngây người ra, nghệ thuật trà đạo của Tống Hiến cũng ngang ngửa với ông. Vậy người mà Tống Hiến gọi là đại sư là ai? Gần như ngay trong khoảnh khắc đó, trong đầu Ngàn Cùng hiện lên một chữ! Ishii theo bản năng buông chén trà trong tay xuống, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ là Đường Trạch, người mười năm không xuống núi? Đường lão tiên sinh?" Tống Minh ngây người một lúc, ánh mắt rơi vào người lão gia nhà mình đang cúi đầu hành lễ, giây tiếp theo, chén trà trong tay rơi xuống đất, hoảng sợ nói: "Đường Hồ Đồ?!" "Tống Minh, ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì Đường Hồ Đồ? Đó là đệ nhất trà đạo Trung Quốc, Đường Trạch đó. Chẳng qua là Đường Trạch từ trước đến nay không tham gia các cuộc thi công khai, chỉ thưởng thức trà luận đạo với mọi người tại chỗ riêng tư thôi, nhưng bất kể cao thủ lợi hại nào sau khi thưởng thức trà của Đường Trạch cũng đều cảm thấy không bằng. Ông ấy thứ nhất, không phải do so đo mà ra, là do mọi người công nhận. Vì vậy, người ngoài rất ít khi biết về ông, chỉ những người thâm niên thế hệ trước trong giới mới biết sự lợi hại của ông." Chú của Tống Minh nói. Tống Minh cười khổ nói: "Thì ra là thế, Đường Trạch, Đường Hồ Đồ... Ta lại bị lừa."
Đường Trạch cũng không nghĩ tới ánh mắt của Tống Hiến lại độc như vậy, ông trốn trong đám đông nhưng vẫn bị ông ấy nhận ra ngay. Đường Trạch đứng dậy, đáp lễ nói: "Tống huynh khách khí rồi, ta đâu tính là đại sư gì. Chỉ là sư phụ pha trà mà thôi..." Lời này vừa nói ra, toàn trường im lặng... Tống Hiến thì cười khổ. Ngàn Cùng thì trầm tư suy nghĩ, sau đó có chút hiểu ra. Nếu nói trong toàn trường ai vui vẻ nhất, thì đương nhiên là Cá Ướp Muối rồi, Cá Ướp Muối vỗ tay, cười nói: "Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi... Ai? Nước R, ta nói không sai chứ? Bọn họ đúng là sư phụ pha trà mà!" Gã trai nước R mặt đen thui, nhưng cũng không biết phản bác thế nào cho phải. Đường Trạch, có lẽ gã chưa từng nghe qua, nhưng ngay cả Tống Hiến cũng phải tôn xưng là đại sư, ai dám nói ông ta không phải đại sư? Đại sư nói mình là sư phụ pha trà, ai dám phản bác? Nhìn dáng vẻ đắc ý của Cá Ướp Muối, gã trai nước R quay mặt đi, coi như mắt không thấy thì lòng không phiền. Kết quả vừa quay đầu đi, gã buồn bực phát hiện, cái tên khốn kiếp này vậy mà không biết từ lúc nào đã chuyển sang phía bên cạnh gã, vừa quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy mặt của đối phương! Cá Ướp Muối nhếch miệng cười nói: "Biết ngay là ngươi muốn chạy mà, ta ở đây đợi ngươi nè. Đến đây, nói cho ta nghe xem, bọn họ là cái gì?" Gã trai nước R hừ một tiếng, lại quay đầu, kết quả lại vẫn là cái mặt tiện nhân kia! Cuối cùng, gã trai nước R trực tiếp ngửa đầu ra sau, trong lòng tự nhủ, ta ngửa đầu ra sau, ngươi chắc không làm gì được chứ? Kết quả vừa ngửa đầu ra sau, vẫn là cái mặt đó! Cá Ướp Muối không biết từ lúc nào đã cưỡi lên trên cổ gã rồi! Điểm mấu chốt là, gã vậy mà không có cảm giác được sức nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận