Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 411: Sống ở hi vọng bên trong

"Sư phụ, nhìn tình hình thì người ta chỉ là ăn mặc kém một chút thôi, chứ cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Chúng ta có cần giúp không?" Hồng hài nhi hỏi.
Phương Chính lắc đầu, không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Hồng hài nhi đành phải làm theo.
Nguyễn Hải mang đồ ăn ra bờ sông, đứng im lặng...
Phương Chính chợt nghĩ, chẳng lẽ hắn đang hồi tưởng lại? Phương Chính định thi triển Nhất Mộng Hoàng Lương Thần Thông thì thấy Nguyễn Hải cử động, đổ thức ăn trong tay xuống nước. Vừa rải vừa phát ra tiếng "ô ô" như đang kể lể điều gì.
Hồng hài nhi khó hiểu nói: "Sư phụ, chẳng phải con gái của hắn c·hết đ·uối sao? Vậy thì tại sao hắn lại đi rải tờ rơi tìm người khắp nơi? Hay là hắn đang cúng tế những người khác?"
Phương Chính cũng không hiểu, không rõ tình hình trước mắt.
Nguyễn Hải đổ hết ba bát lớn thức ăn, rồi lại quay về xe máy, cất bát, lấy hai cái bánh bao ra, ngồi bệt xuống bờ sông, cứ thế ngắm dòng nước trôi, mây trắng bay, chậm rãi ăn bánh bao, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "ô ô".
Nghe âm thanh ấy, Phương Chính cảm thấy bất lực, hắn hiểu được tiếng nói của thiên địa sinh linh, nhưng người vốn không thể phát ra âm thanh thì hắn lại không hiểu được.
"Ngươi có nghe được hắn đang nói gì không?" Phương Chính hỏi Hồng hài nhi.
Hồng hài nhi lắc đầu nói: "Không hiểu, trừ khi dùng độc tâm thuật, mà ta lại không biết... Sư phụ, Phật môn có thần thông tên Tha Tâm Thông, lẽ nào người không biết?"
Phương Chính liếc mắt nói: "Nếu ta biết thì còn hỏi ngươi làm gì?"
Nguyễn Hải ăn xong bánh bao, đứng lên, bắt đầu cởi quần áo.
Hồng hài nhi thầm nghĩ: "Không phải chứ, đã cởi quần áo rồi à... Đây cũng quá... Không coi ai ra gì rồi."
"Đừng có nói bậy." Phương Chính trách mắng, Phương Chính thấy rõ, trong mắt Nguyễn Hải là vẻ chờ mong, cùng với nỗi đau khổ. Hắn cởi quần áo, chắc chắn không phải chỉ để giở trò lưu manh.
Nguyễn Hải cởi áo ngoài, mặc quần bơi, nhảy xuống sông, như con cá bơi thoăn thoắt ra chỗ sâu, rồi đột ngột lao mình xuống đáy.
"Sư phụ, có xuống không?" Hồng hài nhi hỏi.
Phương Chính gật đầu: "Xuống!"
Hồng hài nhi lập tức mang theo Phương Chính cùng nhau lặn xuống, một người có tăng y xanh nhạt bảo hộ, một người vốn là Đại Yêu Vương, không cần thở, xuống nước không hề gặp chút áp lực nào.
Dưới nước, Nguyễn Hải lặn thẳng xuống đáy, không ngừng lục lọi, tìm kiếm cái gì đó...
"Sư phụ, hắn đang làm gì vậy?" Hồng hài nhi truyền âm hỏi.
Phương Chính lắc đầu bất lực, dưới nước không nói chuyện được.
Nguyễn Hải lùng sục kỹ càng, không bỏ qua một hòn đá nhỏ hay một hạt cát li ti! Đến khi hết hơi, anh lại ngoi lên lấy dưỡng khí rồi tiếp tục tìm k·i·ế·m.
Phương Chính và Hồng hài nhi đều nhìn thấy rõ, nhưng bọn họ vẫn không hiểu nổi, một con sông lớn như thế, anh tìm kiếm như vậy, rốt cuộc là tìm cái gì? Chẳng lẽ là kim cương? Hoàng kim? Hay thứ gì khác?
Cuối cùng, Nguyễn Hải hết sức lực, bơi về bờ, nằm dài trên mặt đất, mắt đờ đẫn nhìn lên trời, như không nghĩ gì cả, mà cũng như nghĩ về tất cả.
Đúng lúc này...
"A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi đang tìm gì dưới nước vậy?" Bên tai Nguyễn Hải đột ngột vang lên một tiếng niệm Phật, khiến anh giật mình, vội ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn Phương Chính. Rồi anh sững người, trong ấn tượng của anh, hòa thượng chỉ có hai loại, một loại là hiền lành, rất dễ nói chuyện, thậm chí không cần anh nói gì, họ cũng không làm khó anh. Loại còn lại thì trẻ tuổi, khá hung dữ, tuy không đánh mắng người, nhưng họ sẽ đuổi anh ra khỏi chùa, chính là nhóm đó, nhưng hòa thượng trước mắt này có chút đặc biệt, anh vừa nhìn, giống như một vị cao tăng đắc đạo, nhưng lại thiếu đi vẻ hiền từ thường thấy, mà mang nhiều sự tươi sáng, ôn hòa, không có vẻ ngang tàng của người trẻ tuổi, đôi mắt trong như hồ nước, nhìn một cái thấy được tận đáy, rất thuần khiết, không vướng bận chút tạp niệm nào. Anh từng thấy đôi mắt ấy ở trẻ sơ sinh, nhưng một người lớn như vậy mà có đôi mắt ấy, thật là không thể tưởng tượng n·ổi.
Có lẽ do Phương Chính có vẻ ngoài quá dễ gần, Nguyễn Hải chỉ giật mình lúc đầu, sau đó liền bình tĩnh lại, gãi đầu, chỉ vào miệng mình, lại xua tay, ý là mình không nói được.
Phương Chính nói: "A Di Đà Phật, thí chủ đang tìm đồ vật phải không?"
Nguyễn Hải gật đầu.
Phương Chính hỏi: "Thí chủ tìm cái gì vậy? Có lẽ bần tăng có thể giúp ngươi."
Nguyễn Hải nghĩ ngợi, trở về chỗ yên sau xe, cầm một tờ rơi tới, đưa cho Phương Chính.
Phương Chính có chút khó hiểu, quả nhiên là tìm người, nhưng mà, tìm người ở dưới nước sao? Còn tìm từng hòn đá nhỏ, hạt cát li ti như thế... Chuyện này... Nghe không ổn chút nào?"
"Thí chủ, ngươi tìm người ở dưới nước à?" Phương Chính hỏi.
Nguyễn Hải gật đầu, trên mặt mang theo vẻ ảm đạm.
"Chuyện này..." Phương Chính không tài nào hiểu được hành vi của Nguyễn Hải, tìm kiểu đó, chẳng lẽ người đó nhỏ bằng lòng bàn tay?
Nguyễn Hải biết mình không nói chuyện được, không thể nào giao tiếp, giải thích rõ ràng, thế là dứt khoát chỉ vào người trong giấy, sau đó lại lộ vẻ hỏi han.
Phương Chính nhìn cô gái trong tờ rơi, hỏi: "Đây là con gái ngươi phải không?"
Nguyễn Hải gật đầu.
Phương Chính tiếp tục nói: "Bần tăng rất muốn giúp ngươi tìm thấy nàng..."
Đúng lúc này, từ đằng xa vọng lại một tiếng gọi lớn: "Nguyễn Hải, tao biết ngay là mày ở đây mà, nhà ông Ngô muốn sửa nhà, mày đi không? Một ngày một trăm năm mươi, bao cơm."
Nguyễn Hải nghe tiếng nhìn lại, thấy một chiếc xe máy dừng ở đằng xa, một người đàn ông đang ngồi trên xe, lớn tiếng gọi. Rõ ràng, hắn cố ý đến tìm Nguyễn Hải.
Nguyễn Hải có chút ngượng ngùng, cười cười với Phương Chính.
Phương Chính cười nói: "Thí chủ mau đi đi, đừng để bạn chờ lâu."
Nguyễn Hải gật gật đầu, mặc quần áo, rồi lên xe máy đi.
"Sư phụ, người cứ để hắn đi như vậy sao?" Hồng hài nhi bực mình, khó khăn lắm mới đuổi kịp, lại dễ dàng để người đi mất như vậy, thật quá tùy tiện.
Phương Chính nói: "Không để hắn đi thì sao?"
"Bắt lại, treo lên, ghế hổ ớt cay, không lo hắn không... À, hình như cũng vô dụng, hắn không nói được, cũng không viết chữ." Hồng hài nhi ngượng ngùng.
Phương Chính không để ý đến đứa nhóc này, vỗ đầu hắn rồi nói: "Đi."
"Đi đâu? Về Hà Quang tự à." Phương Chính nói.
"Sớm vậy đã về sao? Không theo lên xem thử chút à?" Hồng hài nhi chưa đã thèm, khó khăn lắm mới khôi phục được pháp lực, đương nhiên là chơi được một hồi thì cứ chơi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Ta muốn đi hỏi một vài chuyện, xác định lại suy đoán."
"Hỏi cái gì?"
"Nói ngươi cũng không biết, lái xe!"
"Sư phụ, ta không phải là xe."
"Công dụng gần giống nhau, đi thôi."
"... "
Trở lại Hà Quang tự, Phương Chính tìm thẳng đến Hà Quang t·h·iền sư. Bạch Vân t·h·iền sư và Hồng Nham t·h·iền sư đã đi nghỉ, Hà Quang t·h·iền sư thấy Phương Chính, tên tiểu t·ử suốt ngày m·ấ·t t·í·c·h, đột nhiên tìm tới để nói chuyện phiếm, cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận