Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1218: Ngốc hươu bào

Ngụy Thắng Lợi trực tiếp lườm nàng một cái, nói: "Cái nha đầu ngốc này, cả ngày trong đầu toàn nghĩ mấy cái thứ gì đâu không."
Vừa nói, Hắc Hùng đã chạy đến trước mặt hai người, Ngụy Hiểu Lâm nhắm tịt mắt, lẩm bẩm: "Gấu chó bị mù rồi, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta..."
Ngụy Thắng Lợi đối với con gái mình, thật sự là hết cách.
Hắc Hùng lão Hắc chạy đến trước mặt Ngụy Thắng Lợi thì dừng lại, Ngụy Thắng Lợi cười ha hả chào hỏi, rồi ném miếng t·h·ị·t trong ba lô cho lão Hắc.
Lão Hắc ngửi ngửi, tới gần l·i·ế·m l·i·ế·m tay Ngụy Thắng Lợi, rồi ngậm miếng t·h·ị·t lớn hấp tấp chạy đi.
Nghe tiếng chân đã đi xa, Ngụy Hiểu Lâm mới mở mắt ra, thấy con gấu đã chạy, buồn bực hỏi: "Hắn thật sự bị mù à?"
Ngụy Thắng Lợi gõ đầu Ngụy Hiểu Lâm nói: "Ngươi cái nha đầu ngốc này... Cả ngày toàn đoán mò cái gì? Lão Hắc không có mù, nó nhận biết đồ ăn bên ngoài, ký đơn, đương nhiên phải về ăn nóng thôi."
Ngụy Hiểu Lâm: "..."
Ra khỏi địa bàn của Hắc Hùng, Ngụy Hiểu Lâm lại bắt đầu nghĩ linh tinh: "Lão ba, hay là ba từ chức đi, trong cái núi lớn này, đến gấu cũng thành g·a·i rồi. Ba ở đây, chẳng phải không muốn mẹ con nữa sao?"
Ngụy Thắng Lợi: "..."
Ngụy Hiểu Lâm: "Lão ba, thật ra ba từ chức rồi, vẫn có thể đi tuần núi mà."
Ngụy Thắng Lợi: "Tuần cái núi nào?"
Ngụy Hiểu Lâm: "Tuần cái hòn non bộ trong bồn tắm nhà mình ấy."
Ngụy Thắng Lợi: "..."
Ngụy Thắng Lợi cuối cùng cũng chịu thua với cái miệng nhanh nhảu của cô con gái, nói: "Khuê nữ à, chúng ta có thể nói chuyện khác được không?"
Ngụy Hiểu Lâm nghĩ nghĩ: "Được thôi, chúng ta nói chuyện về mẹ con đi. Ba nói xem mẹ con ở nhà một mình có cô đơn không? Nhà mình s·á·t vách có người hàng xóm, ba có biết họ gì không?"
Ngụy Thắng Lợi lắc đầu: "Chắc là cô đơn rồi, còn hàng xóm nhà mình họ gì thì ba thật không biết."
Ngụy Hiểu Lâm: "Ba đúng là không để ý gì cả, có câu 'không sợ ăn trộm, chỉ sợ trộm nhớ', s·á·t vách mà lại là họ Vương, ba còn có thể yên tâm lên núi được sao?"
Ngụy Thắng Lợi: "..."
Ngụy Thắng Lợi coi như đã hiểu ra, cô con gái này, mấy hôm nay hô hào đòi vào núi chỉ là giả, muốn dụ dỗ mình xuống núi mới là thật!
Mà trông chờ Ngụy Hiểu Lâm chủ động từ bỏ cái ý nghĩ này, xem ra là không thể.
Vậy là Ngụy Thắng Lợi chủ động tấn công, hỏi: "Khuê nữ, con biết hươu xạ là dạng gì không?"
Ngụy Hiểu Lâm nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Không biết nữa, chắc cũng không khác hao tốn t·ử là bao? Hay là cũng không khác con chồn mấy? Chẳng lẽ lại dài giống như Nhị Cáp à?"
Ngụy Thắng Lợi lắc đầu: "Đều không phải, con đoán lại đi."
Ngụy Hiểu Lâm nói: "Con nghe người ta nói hươu xạ cái thứ này rất ngốc manh ngốc manh, nổi danh có thảo nê mã ở nước ngoài, ở Đông Bắc có tuyết nê mã, cả hai cùng sánh vai, chẳng lẽ nó dài giống thảo nê mã à?"
Ngụy Thắng Lợi cười khổ: "Khuê nữ, sau này ra ngoài đừng nói con là con gái của kiểm lâm Đông Bắc đấy."
Ngụy Hiểu Lâm ngây ngốc hỏi: "Vì sao?"
Ngụy Thắng Lợi: "M·ấ·t mặt."
Ngụy Hiểu Lâm đáp: "Không nói con là con gái của ba, vậy thì là con gái của ai?"
Ngụy Thắng Lợi nói: "Con gái hươu xạ."
Ngụy Hiểu Lâm nói: "Thì ra ba là tinh hươu xạ à! Thảo nào ngốc nghếch thủ núi nhiều năm như vậy, nhất quyết không chịu xuống núi."
Ngụy Thắng Lợi lắc đầu, lười tranh cãi với con gái, tiếp tục nói: "Hươu xạ không phải là chồn, cũng không phải thảo nê mã, mà là... Ái chà, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, mau nhìn kìa, có một con kìa!"
Ngụy Hiểu Lâm nhìn theo hướng Ngụy Thắng Lợi chỉ, chỉ thấy trong bụi cỏ r·u·n r·u·n một hồi, một gương mặt ngơ ngác thò ra, con vật nhỏ da lông màu nâu xám, nhìn có chút giống con nai, nhưng nhỏ hơn nhiều, đôi mắt to tròn, mũi đen nhánh, đôi mắt đen láy nhìn hơi ngốc nghếch đáng yêu.
Một đôi tai không ngừng rung rung, tựa hồ muốn hất đám bông tuyết trên đó xuống, mà bông tuyết lại không chịu rớt, nó vẫn không bỏ cuộc, cứ rung rung như thế, y như bị đ·i·ê·n.
"Đây là hươu xạ à?" Ngụy Hiểu Lâm không ngờ hươu xạ lại có bộ dạng như vậy: "Nhưng mà đúng là rất dễ thương, sao nó không chạy?"
Ngụy Thắng Lợi nói: "Hươu xạ trời sinh tính tò mò, mà lại chỉ khi xác định đối phương gây nguy hiểm, nó mới chạy. Ba ở trên núi nhiều năm như vậy, không hề đ·ộ·n·g t·a·y với hươu xạ lần nào, tự nhiên nó không sợ ba."
Ngụy Hiểu Lâm chỉ vào mình: "Nhưng mà con chưa từng tới đây mà, hình như nó cũng không sợ con."
Ngụy Thắng Lợi nói: "Theo Logic của hươu xạ thì có nghĩa là, nó căn bản không biết con là cái thứ gì, có nguy hiểm hay không, nên nó xếp con vào loại không nguy hiểm."
Ngụy Hiểu Lâm nói: "Vậy nếu con mà có chút ý đồ h·ạ·i hươu xạ, chẳng phải là nó c·h·ết chắc?"
Ngụy Thắng Lợi cười: "Ngày xưa ở chỗ mình có một lâm trường, vào cái thời ăn t·h·ị·t không dễ. Nhưng mà ở lâm trường thì chưa bao giờ t·h·iếu t·h·ị·t, con đoán xem đó là loại t·h·ị·t gì?"
Ngụy Hiểu Lâm theo bản năng nói: "Chẳng lẽ là hươu xạ sao?"
Ngụy Thắng Lợi gật đầu: "Đúng rồi đó, khi đó mình ở lâm trường chặt củi, chặt gỗ tốt từ trên núi thả xuống... À, đúng, chuyện tiếu lâm hồi đó nói như này:
Hươu xạ Giáp: Bên kia có cái gì mà kêu lớn thế, đi xem một chút đi?
Hươu xạ Ất: Đứng bên cạnh nhìn không oai phong, chúng ta đi ra chính diện nhìn.
Vậy là hai con hươu xạ đứng trên đường núi, nơi khúc gỗ sẽ lăn xuống, ngửa đầu nhìn.
Khúc gỗ lăn xuống...
Hươu xạ Giáp: "Oa, đúng là hoành tráng, bọn chúng lăn xuống thế, liệu có đụng vào mình không nhỉ?"
Hươu xạ Ất: "Không biết nữa, mình cứ xem sẽ rõ."
Kết quả hai con hươu xạ nằm đo đường.
Công nhân lâm trường: "Ngày mai làm bánh sủi cảo thôi, bánh nhân hươu xạ."
Hươu xạ Bính: "Bên chỗ hươu xạ Giáp với Ất ồn ào thế, ngày mai đi xem đi."
Hươu xạ Đinh: "Được."
Công nhân lâm trường: "T·h·ị·t nhiều quá, ăn không hết phải làm sao?"
Ngụy Hiểu Lâm nghe vậy thì câm nín, nói: "Ngốc như vậy mà sao còn s·ố·n·g được đến giờ?"
Ngụy Thắng Lợi cười ha hả: "Chính xác là thế, rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Hồi xưa ở dưới chân núi có con đường, mỗi khi đêm đến lái xe qua, các động vật khác đều tr·ố·n tránh, riêng hươu xạ thì thích chạy phía trước đầu xe, kết quả..."
Ngụy Hiểu Lâm: "Không cần đoán nữa, chắc chắn là bị làm bánh sủi cảo rồi."
Ngụy Hiểu Lâm nhìn con hươu xạ ngơ ngác kia, vẫn đang nhìn bọn họ, chẳng biết rằng bọn họ đang thảo luận bánh sủi cảo nhân hươu xạ ngốc, không nhịn được nói: "Ngốc manh như vậy, chắc là nhờ bán manh mới có thể s·ố·n·g sót đến giờ đấy."
Ngụy Thắng Lợi lắc đầu: "Chủ yếu là hươu xạ phân bố rộng, khả năng thích ứng tốt, những nơi mà động vật khác không sống được, chúng vẫn có thể ngoan cường tồn tại."
Trong khi nói chuyện, con hươu xạ kia chẳng những không chạy, ngược lại còn tiến lại gần, có vẻ như muốn xem xét, hai cái con người hai chân này là cái thứ gì, có nguy hiểm hay không.
Ngụy Hiểu Lâm không nhúc nhích, cô rất muốn có thể sờ vào con hươu xạ kia một cái, cảm nhận cái vẻ đáng yêu của nó.
Hươu xạ ngày càng tới gần, cuối cùng chỉ còn cách chưa đến một mét, ngẩng đầu lên phía trước nghếch, đúng ngay khi chuẩn bị đụng vào Ngụy Hiểu Lâm, Ngụy Hiểu Lâm thấy hai mắt hươu xạ bỗng dưng trợn trừng, sau đó ngao một tiếng, như phát hiện ra đại quái vật, nó lập tức quay người lại, Ngụy Hiểu Lâm nhìn thấy đám lông trên m·ô·n·g hươu xạ dựng lên, lộ ra mảng mông trắng phau, trông thật là khôi hài. Nhưng tốc độ chạy lại rất nhanh, vèo vèo vèo không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận