Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1395: Đại sư đang khóc 【 một 】

Chương 1395: Đại sư đang khóc 【 một 】Con sóc từ đầu đã không trông mong đối phương có thể hiểu mình, chỉ là theo bản năng xông lên, muốn cứu người mà thôi. Lợn rừng vương kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ chúng ta đáng lẽ phải hiểu sao? Đúng, chúng ta không hiểu, cái gì cũng không hiểu... Đại ca, lần này huynh hài lòng chưa?" Con sóc nghe xong, hai mắt trợn ngược, thầm nghĩ: Bọn này đúng là đồ ngốc, đúng là đầu heo mà... Con sóc nghĩ thầm xong, mới nhớ tới mình đã ăn vạn ngôn đan, có thể nói chuyện với bất kỳ động vật nào, là mình đãng trí. Không chỉ con sóc, mấy sư huynh đệ khác cũng gần như vậy, bình thường mấy người hay nói đùa, lâu dần cũng quên mất chuyện này. "Đại ca, còn gì dặn dò không? Nếu không, ta dẫn các huynh đệ đi giẫm nát đám khỉ không lông kia, thế nào?" Lợn rừng vương thận trọng hỏi, trong lòng hắn cũng ấm ức, hắn ở trong núi dẫn theo hơn trăm con lợn rừng, khí thế hùng hổ xông tới, cái gì sói, gấu đều phải tránh đường, oai phong lẫm liệt. Kết quả một khi ra ngoài, lại phải làm cháu trai của một con sóc... Ấm ức quá! Một bụng tức giận thì phải xả ra thế nào? Đương nhiên là đi gây sự! Con sóc nghe xong, vội nói: "Không cho phép, ai cũng không được khi dễ... " "Ách, vậy sao, nhưng các huynh đệ đang rảnh quá. Dù sao cũng phải cho chúng ta chút việc làm chứ?" Lợn rừng vương hỏi. Con sóc nhất quyết, mắt lập tức sáng lên: "Các ngươi muốn làm việc? Có ngay! Ngươi qua đây..." Lợn rừng vương tiến tới, con sóc nhỏ giọng nói vài câu, lợn rừng vương sửng sốt nói: "Phức tạp vậy sao?" Con sóc nói: "Chẳng lẽ mấy người ngốc tới mức cái này cũng làm không xong?" Lợn rừng vương nghe xong, lập tức không vui, nói: "Ai nói? Chúng ta thông minh đấy, không phải là kéo xe nhấc người sao? Các huynh đệ, theo ta đi, không được làm ai bị thương, giúp nhấc người lên!" Nói xong, lợn rừng vương dẫn theo một đám lợn rừng chạy ào ào, con sóc tranh thủ nhảy lên đầu lợn rừng vương, chỉ huy lợn rừng xông vào từng ngôi làng, gặp ai bị nhốt, một đám lợn rừng xông lên húc vào, phá tan cổng, cửa sổ, đưa người ra. Gặp ai bị thương, làm một cái xe ngựa rồi đặt người lên, đầu đàn lợn rừng kéo đi liền chạy, tốc độ kia..."Chậm chút! Chậm chút! Nhanh quá! Cứu mạng a! Ta bị lợn rừng bắt cóc rồi!" Hai người bị thương trên xe gào khóc thảm thiết...Sao lợn rừng lại chạy nhanh hơn thế này... Cùng lúc đó, Độc Lang cũng xuống núi, vừa muốn làm chút chuyện trộm đạo, lũ sói con đang chạy loạn thấy Độc Lang lập tức chạy trối chết! Độc Lang thấy vậy, quát lớn một tiếng: "Tất cả đứng lại cho ta! Ai chạy, đừng trách lão tổ tông ta chơi chết các ngươi!" Lũ sói con nghe xong, lập tức sợ hãi, ngoan ngoãn chạy tới...Trong đó một con Lang Vương mặt mày khổ sở nói: "Đại ca, lần này đừng nói là dạy dỗ có được không? Lần trước trên núi, huynh nói một đêm, có đứa còn bị tê cóng nữa..." Độc Lang nghe xong, mặt đỏ lên, ho khan một tiếng nói: "Lần này không nói nhảm, nhưng mà các ngươi phải thành thật cho ta! Không cho phép tập kích người, không cho phép trộm đạo!" "Yên tâm, chỉ cần đại ca không lên lớp, huynh nói cái gì là cái đó!" Lũ sói con nhao nhao nói. Độc Lang nghe xong, thật muốn cho bọn này một phát tát chết, lúc trước hắn tận tình giảng đạo lý làm người, làm sói, kết quả từng tên đều ghét bỏ như vậy, không vui vẻ gì! Đúng lúc này, Độc Lang nhìn thấy con sóc dẫn theo một đại đội lợn rừng gào thét đi qua, còn cứu được mấy người... Độc Lang mắt sáng lên, nhìn về phía lũ sói con. Lang Vương lập tức kêu lên: "Đại ca, không được đâu, chúng ta chạy thì được, nhưng kéo xe là không xong thật đấy, eo không được đâu..." Độc Lang hai mắt trợn ngược, thiếu chút nữa thì quên mất, mấy cái eo đậu hũ này mà kéo xe, thật sự không chắc kéo nổi, dù sao đây không phải là xe trên đất bằng hay là xe trượt tuyết. "Tịnh Pháp, mau tới giúp, nhà ở cạnh thôn sập hết rồi, người bị chôn, tìm không ra! Ngươi qua giúp nghe, xem ở đâu!" Lúc này Tống Nhị cẩu chạy tới, hét lớn. Độc Lang nghe xong, mắt lập tức sáng lên: "Không cần kéo xe, đi tìm người trong đống đổ nát! Tìm được một người thưởng một con gà!" Lũ sói con nghe xong, bắt đầu thì còn chút do dự, nhưng vừa nghe đến có thưởng, tìm được một người thưởng một con gà, lập tức mỗi tên như phát cuồng, gào thét lao vào đống đổ nát. Làm không ít nhân viên cứu hộ giật mình, nhanh chân bỏ chạy, hiện trường loạn thành một đống hỗn loạn. Độc Lang phải chạy tới, giải thích một hồi, trật tự mới khôi phục lại. Làm xong với đàn sói, Độc Lang lại đi chặn đánh mấy con hổ Đông Bắc kia. "Sói con, ngươi còn dám tới? Ngươi không tin lần này ta sẽ ăn thịt ngươi à?" Tiểu hổ Đông Bắc kêu lên. Độc Lang không sợ, hừ hừ nói: "Ta tới là cảnh cáo các ngươi, không được gây thương tích cho người, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!" "Tự gánh lấy hậu quả? Ha ha... Chúng ta sợ ngươi chắc?" Một con lão hổ cười lạnh nói. Độc Lang nhếch mép nói: "Không sợ? Lũ sói con, ở đây có người không sợ ta, xử lý thế nào đây?" Theo một tiếng rống của Độc Lang, ào một cái, hơn hai mươi con sói lao tới, vây chặt ba con lão hổ không lọt một giọt nước. Bất quá con lão hổ uy vũ nhất kia vẫn không thèm để ý, bĩu môi nói: "Bọn chúng không được." "Đại sư huynh, có cần giúp một tay không?" Lúc này con sóc một mình đi ngang qua, thấy sắp đánh nhau, lập tức tới hỏi. Độc Lang vốn muốn cự tuyệt, dù sao sức chiến đấu của con sóc cũng không ra gì...Nhưng lập tức hắn nghĩ ra điều gì đó, cười hắc hắc nói: "Cần, mấy tên này không nghe lời, giúp ta dạy dỗ chúng nó." Ba con hổ Đông Bắc vốn nghĩ Độc Lang sẽ tìm ai mạnh hơn tới giúp đỡ, kết quả nhìn, lại là một con sóc con, ba tên đại gia hỏa lập tức vui vẻ. "Chỉ có mỗi tên nhãi này? Giúp ngươi? Đến gặm răng còn không đủ đấy.""Ngươi định đem nó làm món ăn ngon cho chúng ta, rồi tha cho ngươi một con đường sống à?""Kệ đi, cứ ăn trước." Tiểu lão hổ vừa nói xong định xông lên. Kết quả vừa thấy hoa mắt, một đám sói đã chặn đường hắn. "Làm gì? Muốn chết à?" Tiểu lão hổ giận dữ hét. Con sóc thấy vậy, hừ lạnh nói: "Khinh thường ta à? Tiểu đệ, có người khi dễ ta!" Tiểu lão hổ nghe xong, lập tức vui vẻ: "Ối dào, còn có tiểu đệ à? Ha ha... Sư huynh gọi sư đệ, sư đệ gọi tiểu đệ, ngươi nhỏ như này, vậy tiểu đệ của ngươi phải nhỏ cỡ nào?" Giọng nói vừa dứt, liền nghe thấy tiếng bước chân long long vang lên, cùng với một tiếng hét lớn truyền tới: "Ai khi dễ đại ca ta? Tránh ra, ta muốn đâm chết hắn!" Đàn sói nghe xong, lập tức tránh ra, đám lão hổ vốn còn nghĩ giễu cợt hai câu, kết quả vừa ngẩng đầu lên, mặt ai cũng tái mét! Chỉ thấy hơn một trăm con lợn rừng nặng mấy trăm cân che trời lấp đất lao đến! Lợn rừng, bọn chúng quá quen thuộc, một con lợn rừng chỉ là thức ăn, hai con lợn rừng thì tốn chút công sức, còn một trăm con lợn rừng? Thần cản sát thần, Phật cản giết Phật, không ngăn được! Ba con lão hổ nằm mơ cũng không nghĩ tới, một con sóc lại có lợn rừng làm tiểu đệ... Chuyện này mẹ nó, thiên lý bất dung a! Ba con lão hổ kêu ngao ô một tiếng, quay người định chạy. Kết quả đàn sói vây kín như bưng, chặn chúng lại, Độc Lang cười hắc hắc nói: "Mấy con mèo lớn, hoặc là đầu hàng, nghe lời, hoặc là chờ mà thành mèo muối đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận