Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 389: Thô bỉ or cao thượng?

Thế là, ba ngày sau, Hồng hài nhi hớn hở đi theo sau Phương Chính xuống núi. Vừa xuống núi, Phương Chính đã thấy Âu Dương Phong Hoa mặc áo thun vàng phối quần đùi, đi giày Cavans, đội mũ lưỡi trai đen, tóc đuôi ngựa buộc ra sau, khoác ba lô hai vai màu đen, cả người đứng đó! Phương Chính theo bản năng liếc nhìn đôi chân thẳng tắp kia, sau đó cố ý đi chậm lại, trong lòng niệm thầm thanh tâm chú ba lần, mới bình tĩnh trở lại và không nhìn nữa. Ngược lại, Hồng hài nhi hiếu kỳ tiến đến hỏi: "Thí chủ, sao quần của ngươi ngắn vậy?" Phương Chính đưa tay cốc vào đầu hắn một cái: "Còn nói người ta, ngươi có quần mà mặc à?" Hồng hài nhi cúi đầu nhìn yếm đỏ của mình, khó chịu kêu lên: "Sư phụ, con cũng muốn mặc quần, người không phát cho con thì con biết làm sao?" Phương Chính đáp: "Vi sư mà mua được thì còn cần con nói à? Cho con mặc quần áo hồi bé của vi sư mà con còn chê, giờ còn muốn sửa lại?" "Xấu quá, con không mặc!" Hồng hài nhi ngoảnh mặt đi. Thấy dáng vẻ cãi nhau của sư đồ, Âu Dương Phong Hoa bật cười, ngồi xổm xuống véo mũi Hồng hài nhi nói: "Tịnh Tâm, đừng gọi ta là thí chủ, gọi tỷ tỷ." "Ha ha... Gọi là tôn nữ còn tạm được." Hồng hài nhi liếc mắt nói. Âu Dương Phong Hoa lập tức trợn tròn mắt, thằng nhóc này sao ăn nói vậy? Phương Chính cũng bó tay, hết lần này tới lần khác hắn còn không cãi lại được, nếu xét tuổi tác, gia hỏa này có thể làm cụ tổ của toàn thế giới. Bất quá tính theo tuổi yêu quái thì vẫn là thằng nhóc con. Vả lại xét về kiến thức, hắn thì có thấy qua không ít pháp bảo, đan dược nhưng chỉ ngồi xó trong núi, trừ việc bị tâng bốc thì đạo lý đối nhân xử thế cái gì cũng không biết. Hơn nữa còn đặc biệt bướng bỉnh, làm quen sơn đại vương, muốn gì thì làm đó, muốn nói gì thì nói nấy, ít khi bận tâm đến cảm nhận của người khác. Với cái này, Phương Chính chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt, nói nhiều cũng vô dụng. Hồng hài nhi nghiêng đầu, vẻ mặt đương nhiên. Âu Dương Phong Hoa không để bụng, chỉ coi như trẻ con nói linh tinh. Thế là nháy mắt, cười nói: "Nếu ngươi gọi ta là tỷ tỷ, lát vào thành ta sẽ mời ngươi ăn ngon, còn mua quần áo đẹp cho ngươi, như..." "Tỷ tỷ, tỷ xinh quá!" Hồng hài nhi không đợi Âu Dương Phong Hoa nói xong đã kêu lên. Phương Chính nghe xong thì che mặt, hắn phát hiện, mình coi thường Hồng hài nhi rồi! Tên này không phải cái gì cũng không hiểu, mà là hiểu quá nhiều! Phương Chính đoán, chắc chắn là do internet gây ra, xem ra phải cấm mạng đứa nhỏ này mới được! Âu Dương Phong Hoa cười tít mắt, véo mũi Hồng hài nhi: "Ngoan lắm! Tỷ đã nói thì sẽ làm!" Hồng hài nhi cười theo, hắn mặc kệ mấy thứ đó, có đồ ăn đồ uống miễn phí, quần áo là được rồi. Phương Chính nhân lúc Âu Dương Phong Hoa quay đi liền lén đá vào mông Hồng hài nhi một cái, mất mặt thật! Âu Dương Phong Hoa đến bằng xe của bạn, bất quá để không làm ảnh hưởng Phương Chính, nàng vừa xuống xe liền cho xe đi luôn. Bây giờ, Âu Dương Phong Hoa hơi hối hận... "Đại sư, làm sao mà ra đây vậy?" Âu Dương Phong Hoa hỏi. Phương Chính nói: "Đi thôi, lát sẽ có xe tuyến tới." Xe tuyến ở đây là do tư nhân, mỗi ngày sẽ lái đến, đi vòng giữa mấy thôn quanh đây, chở đầy người rồi chạy xuống huyện Tùng Vũ. Loại xe này thì tiện thật nhưng cũng nổi tiếng là bừa bộn... Chẳng mấy chốc xe tuyến đã đến, Âu Dương Phong Hoa từ xa đã thấy trong xe đen kịt toàn đầu người, xe thì lại nát, trông như sắp hỏng tới nơi, vừa đi vừa xả khói đen, trông cứ như sắp cháy đến nơi. Không phải xe có điều hòa, cửa xe mở toang, lại còn có cuốc để lòi ra ngoài, thấy xe như vậy Âu Dương Phong Hoa khóc không ra nước mắt, yếu ớt hỏi một câu: "Đại sư, cái này...ngồi được hả?" Phương Chính cười khổ: "Trong thôn chỉ có điều kiện này, không ngồi xe này thì cũng không có xe nào khác để ngồi. Yên tâm đi, đều là người làng cả, chất phác lắm." Âu Dương Phong Hoa gượng cười hai tiếng, trong lòng một trăm hai mươi cái không tình nguyện, vẫn là theo lên xe. Không phải nàng ghét bỏ dân làng mà là cảm thấy chiếc xe này quá không đáng tin cậy! Đã bảo là không được chở quá số rồi cơ mà? Đã nói là không được hút thuốc rồi mà? Những tàn thuốc bay lả tả, khói nghi ngút trên cửa sổ là cái gì vậy? Tất cả những điều này hoàn toàn khác với những gì nàng biết trong sách vở, theo nàng thấy chiếc xe này không an toàn, nhiều người hút thuốc như vậy thì sặc chết mất. Nhất là, đi xe đến huyện cả tiếng hai tiếng, chen chúc như vậy, lại còn phải đứng, thêm cái đường này nữa, Âu Dương Phong Hoa thấy hơi tối mặt, đầu óc choáng váng. Nàng thật sự hối hận cho xe nhà mình đi rồi, sớm biết vậy thì cứ để nó ở huyện đợi thì hơn... Âu Dương Phong Hoa đang nghĩ lung tung thì Phương Chính và Hồng hài nhi đã lên xe, còn quay lại gọi nàng. Âu Dương Phong Hoa đành chịu, theo lên xe, thầm nghĩ: "Thế này thì chết mất thôi..." Nhưng vừa mới lên xe đã nghe có người kêu lên: "Phương Chính pháp sư, ngài cũng đi xe à? Mau lại đây, ngồi chỗ của ta này." Vừa nói, một gã đàn ông cao lớn thô kệch đã muốn đứng lên nhường chỗ cho Phương Chính. Phương Chính còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người khác tiếp lời: "Này này, pháp sư ở gần ta hơn, ngài ngồi chỗ ta này." "Chỗ ngươi bẩn đi được, ngồi chỗ ngươi làm gì? Đến đây, Phương Chính, ngồi chỗ của dì này đi!" Một người phụ nữ lên tiếng. Nhất thời trong xe toàn là tiếng nhường chỗ, cảnh này khiến Âu Dương Phong Hoa trợn mắt há mồm, lại có chuyện như vậy nữa à? Âu Dương Phong Hoa dù biết Phương Chính là trụ trì chùa, gần đây hương hỏa cũng không tệ lại còn viết chữ đẹp. Nhưng nàng vạn lần không ngờ rằng, Phương Chính lại có sức ảnh hưởng như thế này. Dân làng thích hắn đến mức cả đám đều muốn nhường chỗ cho hắn! Phương Chính cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, hắn tuổi trẻ khỏe mạnh thì sao lại chịu ngồi, vội chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, bần tăng tuổi trẻ khỏe mạnh, sao dám để các vị nhường chỗ được. Bần tăng đứng là được rồi..." "Nói năng vớ vẩn gì vậy? Bảo ngồi thì cứ ngồi, sao hả? Cảm thấy chúng ta già cả không dùng được nữa sao?" Một vị dì lên tiếng. Kết quả bên cạnh một người đàn ông trung niên cười nói: "Ha ha, bây giờ thì thấy mình còn dùng được hả? Lúc lên xe thì mình ngươi chen lấn ghê lắm, vừa đặt mông xuống thì kêu đau lưng, nhức chân, quên rồi hả?" "Xéo đi! Chỉ mình ngươi lắm lời!" Dì cười mắng. Người đàn ông kia cũng cười theo, rõ ràng bọn họ chỉ trêu nhau chứ không hề giận dỗi. Phương Chính lần nữa từ chối nhưng dì lại không vui: "Sao hả nhóc? Thật cảm thấy chúng ta đều già rồi à? Nói cho con biết, xuống ruộng làm nông, con chưa chắc làm lại ta đâu. Đi đi, đừng lảm nhảm, nhanh ngồi xuống đi." Dứt lời, dì liền kéo Phương Chính ngồi xuống ghế. Phương Chính bất đắc dĩ, chỉ có thể chắp tay trước ngực nói lời cảm tạ: "Đa tạ thí chủ." Kết quả chuyện vẫn chưa hết... Dì nhìn thoáng qua Hồng hài nhi và Âu Dương Phong Hoa rồi tát vào đầu người đàn ông ngồi bên cạnh một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận