Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 318: Hồng hài nhi muốn khóc

Hồng hài nhi liếm môi nói: "Con gà này tuy hơi gầy, nhưng hầm một nồi chắc chắn rất ngon."
Lời này vừa nói ra, Hạ Minh ngây người, bà lão thì mừng như điên: "Đội trưởng Hạ, anh xem, thằng bé đòi ăn kìa, anh đừng cản. Vũ Hân à, đây là con của cô sao? Ôi chao, lớn thế rồi à? Da trắng nõn, đáng yêu quá!"
Diêu Vũ Hân đỏ bừng mặt, vội vàng nói: "Thím ơi, đây không phải con cháu, đây là con của hòa thượng."
"Hả? Hòa thượng cũng sinh được con à?" Bà lão ngơ ngác.
Phương Chính thì cạn lời...
Hạ Minh nghe vậy vội nói: "Thím à, không phải con của p·h·áp sư, mà là đệ t·ử của p·h·áp sư. Thím xem, lần này có người xuất gia ở đây, ăn đồ mặn không tốt, náo động Phật Tổ thì chúng ta càng không có mưa mất. Cho nên, con gà này của cháu, cứ để ở nhà cho mọi người nuôi. Đợi khi khác có cơ hội thì chúng ta lại làm thịt, được không ạ?"
Bà lão nghe vậy, nhìn Phương Chính có chút lo lắng. Người trong thôn mê tín Quỷ Thần, chỉ đành gật đầu: "Thì ra là vậy, làm ta hết hồn, ha ha. Thôi được, vậy ta cho các người nuôi thêm một thời gian. Nhưng các người phải nhớ đấy, từ hôm nay con gà này họ Hạ rồi, nếu không ăn thì ta cứ nuôi, không ai được ăn đâu!"
Bà lão ra vẻ quật cường, Hạ Minh liên tục cam đoan sau này nhất định tới ăn, bà lão mới vui vẻ xách hai con gà về.
Trưởng thôn Lôi nhìn bóng lưng hai con gà, cảm thán nói: "Hai con gà này của thím Hồ quý như báu vật, không ai được ăn, đúng là các người có mặt mũi lớn."
Hạ Minh chỉ còn biết cười khổ.
Phương Chính nhìn cảnh này, trong lòng cũng ấm áp, tâm tình tốt hơn nhiều.
Nhưng mà người khác lại không xong, Hồng hài nhi nhìn theo hai con gà rời đi, chép miệng nói: "Ngốc thật, gà đưa đến tận miệng mà không ăn... Ai."
Lời vừa dứt, Hồng hài nhi cảm thấy một ánh mắt sắc bén ném tới, vừa quay đầu thì nhớ ra, hắn đang nằm trong lòng Diêu Vũ Hân! Diêu Vũ Hân mặt mày đỏ bừng, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Thảo nào sư phụ ngươi muốn gõ đầu ngươi, đứa trẻ này đúng là cần phải dạy dỗ lại cho tốt, đi, chúng ta đi một bên nói chuyện."
Hồng hài nhi lập tức cảm thấy dự cảm xấu sắp đến, hắn biết dự cảm này từ đâu ra.
Diêu Vũ Hân mở miệng: "Ngươi biết cái thôn này nghèo như thế nào không? Ngươi biết một cái thôn như này, một bà lão như này một năm nuôi được mấy con gà không? Ngươi có biết..." mười phút sau.
"Vũ Hân, ăn cơm!" Trưởng thôn Lôi gọi.
Hồng hài nhi như thấy hy vọng giải thoát, nhưng Diêu Vũ Hân còn đang thao thao bất tuyệt, phất tay, bá đạo nói: "Trưởng thôn cứ chờ con nói xong rồi ăn!"
Hồng hài nhi nghe xong thì suýt khóc, mười phút rồi mà người phụ nữ này chưa ngậm mồm lại!
"Nhóc con, vừa nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ? À đúng rồi, hai con gà kia còn chưa nói xong, chúng ta nói chuyện về gia đình thím Hồ đi, thím Hồ sức khỏe không tốt, hai đứa con lại đi làm ăn xa, cả năm may ra về được một lần. Nhà còn đứa nhỏ phải chăm sóc... Haiz, nói đến trẻ con, con xem những đứa trẻ kia kìa, rồi nhìn lại con @#$...%" Hai mươi phút sau.
"Vũ Hân, chúng ta hát đi!"
Hồng hài nhi lập tức nói: "Chúng ta đi nghe ca nhạc nhé?"
Kết quả Diêu Vũ Hân nhướng mày, trợn mắt, một cái liếc mắt đã cự tuyệt đề nghị của Hồng hài nhi, quay đầu lại nói: "Mọi người cứ hát đi, tôi nói xong rồi tới, sắp xong rồi!"
Hồng hài nhi ngửa mặt nhìn trời, hắn hối hận vì đã rời khỏi vòng tay của kẻ ngốc, sa vào cái bầy vịt này...
"Vừa nói đến trẻ con, chúng ta nói chuyện về thôn này nhé, thôn này, chỗ biên giới tây nam @#% $#...&..." Hồng hài nhi nghe một hồi thì đầu hai ba cái lớn, cảm thấy bên tai như có mười vạn con ruồi ong ong bay vo ve, đuổi mãi không đi. Cuối cùng, Hồng hài nhi không nhịn được, bốc hỏa, muốn nổi giận!
Kết quả, một bóng người trắng đến trước mặt hắn và Diêu Vũ Hân, Hồng hài nhi như thấy hy vọng giải thoát, lập tức kêu lên: "Sư phụ, con đột nhiên muốn về nghe người giảng kinh thuyết p·h·áp."
Diêu Vũ Hân ngạc nhiên, thằng bé này muốn trốn rồi sao? Lập tức nói: "P·h·áp sư..."
Phương Chính mỉm cười nói: "Nữ thí chủ, còn chưa nói xong ạ?"
"Đúng vậy, mới bắt đầu thôi." Diêu Vũ Hân nói.
Phương Chính cười nói: "Không sao, không vội, khó có nữ thí chủ có kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ như vậy, nữ thí chủ cứ tiếp tục, nói xong rồi trả lại hắn cũng được."
Diêu Vũ Hân nghe xong thì nở nụ cười như hoa, nói: "Vẫn là p·h·áp sư hiểu chuyện, để tôi biểu đạt sự áy náy. Thằng bé này là một đứa trẻ tốt, chỉ là cần phải khuyên nhủ nhiều hơn."
Hồng hài nhi thì mặt mày ủ dột, tuyệt vọng, định mở miệng phản đối.
Lại nghe Phương Chính cười ha hả nói: "Đồ nhi, con cứ ở đây nghe thí chủ dạy bảo đi, nhớ kỹ, nghe nhiều, suy nghĩ nhiều, ghi nhớ cho kỹ, sau khi về sư phụ sẽ t·h·i những gì hôm nay con đã học. Con biết đấy, sư phụ nếu không vui, sẽ chú ý đại p·h·át, đến lúc đó... A Di Đà Phật, con hiểu mà."
Hồng hài nhi nước mắt lưng tròng nhìn Phương Chính nói: "Sư phụ con sai rồi, người đừng..."
"A Di Đà Phật, biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn, ngoan, cứ học hành cho giỏi. Sư phụ đi nghe ca nhạc đây." Nói xong, Phương Chính quay người rời đi.
Hồng hài nhi nhìn bóng lưng Phương Chính, cảm thấy hy vọng cứu vớt càng ngày càng xa, trong lòng mệt mỏi, chỉ muốn hét lên: Ta muốn về nhà!
Trước mắt là một gương mặt vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ, sau đó Hồng hài nhi chỉ thấy trời đất quay cuồng, mắt hoa lên... Hắn thề, đời này không bao giờ chơi với phụ nữ! Thật đáng sợ! Còn đáng sợ hơn cả kẻ ngốc!
Phương Chính nhìn bộ dạng th·ố·n·g khổ của Hồng hài nhi thì hài lòng quay đi, cùng trưởng thôn Lôi, Hạ Minh và mọi người trò chuyện, đồng thời cũng làm quen với mọi người trong thôn cùng những người tình nguyện. Những người tình nguyện đúng là người tài ba, có người biết hát, hát dân ca rất hay, khiến dân làng đều vỗ tay khen ngợi, thậm chí có người lớn tuổi nhảy ra hát đối, nhất thời một tiếng lại cao hơn một tiếng, khiến Phương Chính - người ít khi nghe nhạc cũng đã nghiện.
Trong nhóm tình nguyện có một chàng trai thư sinh tên Đỗ Đào, luôn đứng im lặng bên cạnh, vỗ tay xem náo nhiệt. Kết quả, khi âm nhạc nổi lên thì cả người như biến thành Phong Hỏa Luân, toàn thân như khớp nối đều r·u·n r·u·n theo điệu nhạc, Phương Chính xem mà trợn tròn mắt, vũ đạo mà cũng nhảy được như thế này sao? Quá bạo lực!
Các cô chú tuy không hiểu, nhưng cảm thấy những động tác này rất thú vị, hơn nữa họ cũng xem những người tình nguyện này như người nhà, coi như con cháu, nên nhìn thế nào cũng thấy tốt, tiếng khen không ngớt.
Cuối cùng là tiết mục quan trọng nhất, chiếu phim! Lần này, những người tình nguyện mang theo máy chiếu, màn hình, chiếu những bộ phim cũ như «địa đạo chiến» «địa lôi chiến» cho các cụ xem, các cụ xem rất say sưa.
Thỉnh thoảng có các cụ mang đến những hạt bí vừa rang đưa cho mọi người, hạt bí thơm nồng, ngọn lửa reo tí tách, trăng sáng trên trời, quả là một đêm bình yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận