Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1344: Như thế bá khí. . .

Chương 1344: Bá khí như thế. . .Quả nhiên, vừa nghe Hồ Tiểu Diệp nói là Dư Niên, cha của Hồ Tiểu Diệp lập tức xông đến, người chưa tới mà tiếng đã đến: "Hắn đến đây làm gì? Cút cho ta, tránh xa con gái ta ra!" Dư Niên tức giận nói: "Khuê nữ nhà các ngươi sau này có cho không ta cũng không cần! Giờ thì trả lại tiền và nhà cho ta!" Cá ướp muối khen: "Đây mới đúng là đàn ông đích thực!" Lão Hồ cười khẩy nói: "Trả lại cái gì? Nhà ta không nợ nần gì của ngươi cả! Ta đã báo công an, ngươi là đang gây rối đó!" Dư Niên nói: "Nhà là ta mua, tiền sính lễ cũng là ta cho, sao lại bảo không nợ được?" Lão Hồ bĩu môi nói: "Giờ giở trò dọa nạt, lừa đảo cũng không có chút trình độ gì sao? Ngươi cái thứ vô dụng, cặn bã xã hội, còn mua nhà? Còn sính lễ? Ngươi nằm mơ à? Nói cái gì trước đó, phải xem có bằng chứng không đã, nếu không có cái gì thì cút đi cho khuất mắt! Ta đã báo công an, ngươi chờ bị bắt đi!" Dư Niên nghe vậy tức đến mức muốn nổ tung, hắn biết, lão Hồ nhìn có vẻ lỗ mãng nhưng cũng đang dùng mưu mẹo. Lão ta ăn nói rất kín kẽ, không hề nhắc đến chuyện Dư Niên mua nhà, đưa sính lễ, là sợ Dư Niên thu âm lại để đi kiện cáo. Dư Niên không có bằng chứng, thì làm gì được lão ta? Công an đến, Dư Niên đúng là dính líu tới hành vi gây rối. Dù sao, công an dù cảm thấy có chút đồng tình với hắn về mặt tình cảm thì luật pháp vẫn phải dựa trên chứng cứ. Mà việc Dư Niên quậy phá lại là thật, cho nên, người chịu thiệt vẫn là Dư Niên. Dư Niên siết chặt nắm đấm, nói: "Ông còn có liêm sỉ không vậy?" Lão Hồ nói: "Là ngươi không có liêm sỉ hay là ta không có liêm sỉ? Giờ ngươi ra ngoài đường xem có còn mặt mũi không?" Dư Niên nghe xong lập tức bốc hỏa, định xông vào đấm đá. Cá ướp muối kéo hắn lại, truyền âm nói: "Đừng có động thủ, bình tĩnh! Ngươi là người văn minh, ta là tăng nhân, chúng ta phải văn minh!" Lão Hồ tiếp tục nói: "Nhà là của con gái ta, tiền là của ta, ngươi chỉ là một tên rác rưởi thôi. . . Hiểu không? Cút đi càng xa càng tốt. Hôm nay có phóng viên đến đây, ta sẽ nói với họ chuyện ngươi bị từ hôn. Đoán chừng ngày mai khắp hang cùng ngõ hẻm đều sẽ biết cái loại rác rưởi như ngươi bị hất ra đường như thế nào. . ." Nói xong, lão Hồ quay đầu nói với Hồ Tiểu Diệp: "Đã sớm bảo con rồi, tìm bạn trai thì phải tìm người đáng tin chút. Loại bất hảo, lêu lổng thế này thì làm sao mà tin được. Kiếm được chút tiền, đã cho mình là gà mái biến phượng hoàng, gà mái vẫn là gà mái, rác rưởi vẫn là rác rưởi, vĩnh viễn không ra gì." Dư Niên giận đến nghiến răng kèn kẹt. . . Đúng lúc này, có người đẩy hắn từ phía sau, Dư Niên vừa định hỏi chuyện gì. Liền nghe cá ướp muối nói: "Mẹ nó! Tên này quá đáng! Ngươi chịu được, ta thì không thể nhịn, cho nó một trận đi!" Sau đó Dư Niên bị đẩy về phía trước, lão Hồ nhìn thấy thì giật nảy mình, nổi giận nói: "Ngươi muốn làm gì?" Cá ướp muối ở phía sau hô: "Lão tổ tông ta giúp ngươi đó, nó đánh không lại ngươi đâu!" Vừa dứt lời, Dư Niên nghe xong, một bụng lửa giận trong nháy mắt bùng phát, vung một đấm tới, giận dữ nói: "Ngươi coi thường người quá đáng!" Kết quả lão Hồ nhảy tránh được, vung chân đạp một phát, Dư Niên kêu thảm một tiếng ngã nhào xuống đất. Bao nhiêu năm gõ chữ, không tập luyện, thể chất làm sao mà so được với người thường xuyên làm việc chân tay? Dư Niên ôm bụng ngồi bệt trên đất, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, liếc mắt nhìn cá ướp muối bên cạnh, như muốn nói: Không phải là ngươi bảo ta đánh thắng nó à? Đây là tình huống gì? Cá ướp muối dang tay nói: "Ta còn chưa hô bắt đầu, ngươi đã xông lên rồi, bị đánh thì trách ta sao? Lão tổ tông ta giúp ngươi, cũng phải để ta chuẩn bị chút đã chứ!" Dư Niên lập tức muốn cắn chết cái tên cá ướp muối không đáng tin này, định mắng cho vài câu kiểu như không đáng tin. Liền nghe cá ướp muối hét to một tiếng: "Nó lại tới kìa, lần này lão tổ tông chúc phúc cho ngươi, xông lên đi!" Dư Niên sống chết cũng không tin được cái tên cá ướp muối không đáng tin này, thấy đối phương vung một đấm về phía mũi của mình thì bất lực, chỉ còn biết trừng mắt nhìn. . . Quyền này của lão Hồ, có thể nói là không hề nương tay chút nào, dốc hết cả sức lực. Đồng thời, lão Hồ nói với Hồ Tiểu Diệp: "Con nhìn xem, loại rác rưởi này mà con cũng dám yêu? Không làm ăn gì, chỉ chơi bời lêu lổng thì thôi, đến cả chút sức lực cũng không có, tính là cái thá gì?" Vừa nói, một đấm nện thẳng vào mũi Dư Niên! Dư Niên có bao giờ đánh nhau với ai đâu? Bị một quyền vào mũi, hắn còn chưa kịp phản ứng hét lên tiếng nào, cứ vậy giận dữ trừng mắt nhìn lão Hồ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối phương. Nhưng mà ngay sau đó. . . Bụp! Một tiếng trầm đục vang lên, nắm đấm của lão Hồ như đấm vào sắt thép, chiếc mũi mềm mại kia phảng phất một cây thiết chùy! Lão Hồ oa một tiếng hét lên, ôm chặt tay oa oa kêu to: "Ôi đau chết mất. . ." Dư Niên tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mũi thì không bị gì, tay của đối phương thì bị thương, rõ ràng là đang mở hack! Là một tác giả tiểu thuyết m·ạ·n·g, không bao giờ thiếu khả năng thích ứng với bàn tay vàng này, cho nên, Dư Niên gần như lập tức đã hiểu ra, biết rằng lần này cá ướp muối rất đáng tin! Thế là hắn gầm lên một tiếng rồi bò dậy: "Xem thường ta không biết đánh người hả?" Sau đó Dư Niên vung một đấm tới, lão Hồ muốn tránh cũng không tránh được, trực tiếp ăn một đấm vào mũi, máu tươi lập tức phun trào! Bốp một tiếng bay ra ngoài, đập vào bàn rồi ngã lăn xuống đất, ôm mặt la hét, không sao đứng dậy nổi. Dư Niên kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình, sau đó giơ ngón giữa lên với lão Hồ và Hồ Tiểu Diệp: "Ông đây dùng tài năng kiếm tiền, còn các người thì sao? Một đứa làm kế toán quèn, một đứa thì mở quán mạt chược bé tí, lại còn dám khinh thường tôi? Tiền lương một tháng của các người được bao nhiêu? Hơn hai ngàn tệ! Tiền một tháng cha ngươi kiếm được được bao nhiêu, chưa đến một vạn tệ! Cả nhà các người cộng lại còn chưa bằng một mình tôi kiếm được, còn dám chê tôi ăn chơi lêu lổng? Ông đây nói cho các người biết, ông đây là hội viên tỉnh, ông đây là quản sự của trang m·ạ·n·g, ông đây là người làm công tác văn hóa! Các người là cái gì? Nói cho các người biết, viết vài năm thì hết thời, đấy là lũ bỏ ngang không làm ăn gì! Cái đầu này càng dùng càng nhanh nhạy, ông đây có cả tá thứ để viết! Các người nhìn quen cuộc sống muôn màu, đấy chính là cuộc sống muôn màu sống động dưới ngòi bút của ông đây! Các người nhìn sự náo nhiệt, đấy chính là những mô hình cốt truyện của ông đây! Sách của ông đây có thể khiến mấy vạn người, mấy chục vạn người tìm đọc, tranh luận. Còn các người? Ý kiến của các người, có ai thèm để ý không? Không có! Một lũ không có đầu óc, chỉ muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để kiếm tiền, lũ cặn bã độc ác, dựa vào cái gì mà nhục mạ ta? Coi thường ta? Cứ chờ đấy, ba năm nữa xem ai khinh ai!" Gầm thét xong, Dư Niên hất đầu, xoay người rời đi! Cá ướp muối nhìn sang bên này, lại nhìn Dư Niên, vội vàng đuổi theo. Vừa xuống lầu, cá ướp muối hỏi: "Đi thật đấy à?" Dư Niên không nói gì, hai tay nắm chặt thành đấm, gầm khẽ một tiếng: "Ngọa tào! Ta sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy đàn ông như hôm nay! Sao hả? Lúc nãy có bị vẻ bá khí của ta làm cho chấn động không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận