Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 512: Ta có đặc biệt khinh bỉ tư thế

"Đây là sói ư? Sao mà to thế này?!" Con Dấu hoảng sợ thốt lên.
"Đúng là sói, nhìn giống loài, hẳn là sói Đông Bắc, nhưng mà con này lại không giống với sói Đông Bắc bình thường..." Đạt Thúc nói.
"Chắc chắn là không giống rồi, cái đầu này, đến con Sói Đồng Cỏ Bắc Mỹ lớn nhất trên thế giới cũng không to đến thế này đâu." Anh Tử kinh hãi nói.
"Ô ô..." Câm Điếc ra tiếng.
Đạt Thúc nói: "Câm Điếc nói, con sói này vừa nãy nằm ở chỗ lầu canh. Bỗng nhiên liền xuất hiện ngay trước mặt chúng ta, con sói này nhanh thật đấy."
"Đạt Thúc, Câm Điếc thúc chỉ 'p·h·át' ra vài tiếng, sao chú lại nghe ra được nhiều ý như vậy?" Anh Tử tò mò hỏi.
"Thực ra hắn có nói gì đâu, hắn phát âm chỉ là nhắc nhở ta hắn muốn biểu đạt điều gì. Ở chung mấy chục năm, hắn có suy nghĩ gì, ta chỉ cần nhìn thoáng qua là hiểu ngay. Chẳng có gì mà kỳ lạ... Mà cái tên trước mắt này, có vẻ không muốn cho chúng ta lên trên đó." Đạt Thúc liếc nhìn con đường.
"Không phải chứ, chùa chiền mà lại còn không cho người ta lên à? Cái chùa này đâu có thấp kém như thế chứ. Các chùa khác, đều để khách hành hương rung chuông cầu phúc mà." Con Dấu nói.
"Đạt Thúc, giờ phải làm sao?" Anh Tử hỏi.
Đạt Thúc lắc đầu: "Thôi, cứ vào chùa xem thử đi."
Anh Tử cùng Con Dấu tuy có chút không cam tâm, nhưng Đạt Thúc và Câm Điếc đã đi rồi, cả hai cũng đành đi theo. Con Dấu còn hung hăng trợn mắt liếc Sói Độc, kết quả Sói Độc phản nguýt lại hắn một cái, nhếch miệng, nhe răng nanh, làm Con Dấu sợ hết hồn bỏ chạy, lẩm bẩm: "Con sói này quỷ quái thật, còn có vẻ hiểu ý ta nữa."
"Sói rất linh thiêng đấy, đừng có trêu chọc nó. Đầu to như thế, mà trong tay ta lại chẳng có gì, chọc nó giận thì phải đền mạng ở đây mất. Dù sao nó cũng chỉ là súc sinh, đâu có hiểu chuyện, có khi chủ nó cũng không quản lý nổi." Đạt Thúc nói.
Con Dấu vội gật đầu lia lịa, không dám trêu Sói Độc nữa.
Phía sau, Sói Độc nằm dài xuống đất đối diện Con Dấu, bốn chân co lại, đuôi dựng lên.
Con Dấu ngạc nhiên, tư thế gì mà kỳ lạ thế? Nhìn quen quen, hai chân trái, hai chân phải, ở giữa là... cỏ!
Con Dấu lập tức hiểu ý của Sói Độc, ngay lập tức mắng chửi: bôn ba giang hồ bao năm, vậy mà bị một con sói coi thường!
"Con Dấu, làm sao vậy?" Anh Tử nghe thấy Con Dấu mắng chửi người, liền hỏi.
Con Dấu nói: "Con sói chết tiệt kia nó chửi tao!"
Anh Tử nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy Sói Độc đã sớm trở mình, uể oải nằm đó, mặt mũi vô tội, thờ ơ.
Anh Tử cười khổ nói: "Con Dấu, mày bị ngốc à? Một con sói, sao chửi được mày? Nó còn biết nói tiếng người à?"
"Nó đang cho tao thấy ngón giữa đấy." Con Dấu nói.
"Phụt... Cái đầu mày xem ra là hỏng rồi, mày nói xem cái móng vuốt của nó làm sao mà giơ ngón giữa lên được?" Anh Tử buồn cười nói.
"Thôi được rồi, tán gái thì mày cũng phải đổi chiêu chút đi, dùng cái đầu mà nghĩ, cả ngày làm ba cái trò vô bổ này, đáng đời mày ế cả đời." Đạt Thúc trách mắng.
Con Dấu lập tức tỏ vẻ ấm ức, hắn muốn nói: "Nó thật sự chửi tao mà..." Đáng tiếc, lời này hắn không dám nói ra, giải thích cũng chẳng ai hiểu, giải thích nhiều lại thành có bệnh mất. Thật ra thì Con Dấu cũng cảm thấy có lẽ mình đã hoa mắt rồi.
Anh Tử thì đảo mắt một vòng, tỏ vẻ bất mãn với Đạt Thúc.
Mấy người tiến vào chùa, Câm Điếc bỗng nhiên giữ chặt Đạt Thúc rồi chỉ vào cây bồ đề phía trước, mặt mày không thể tin nổi.
Đạt Thúc nhìn kỹ lại, liền kêu lên: "Gặp quỷ rồi, một cây bồ đề mọc trên đỉnh núi ở Đông Bắc? Cái này... cái đồ chơi này vậy mà không chết cóng!"
"Đạt Thúc, đây đúng là cây bồ đề à?" Anh Tử và Con Dấu cũng ngơ ngác như gà mắc tóc.
Đạt Thúc nói: "Ta nam bắc đông tây có gì chưa thấy qua, nhưng mà sinh trưởng ở phương Bắc thì ta thật chưa thấy. Nhìn đất bên dưới kia kìa, đều là đất cũ cả, lâu đời rồi, không hề có dấu hiệu mới đào, mới bới, hẳn là trồng từ rất lâu rồi. Mà không phải mới trồng, đúng là gặp quỷ, cây bồ đề cũng có thể chịu rét như vậy sao?"
"Có lẽ mùa đông, cái chùa này đã mặc quần áo giữ ấm cho nó rồi chăng." Con Dấu nói.
"Xéo đi! Có che được phần thân, thì rễ cũng chịu không nổi, một mùa đông là rễ đông nát hết, còn sống được à. Một quả chuông đáng giá liên thành, một cây bồ đề sống ở Đông Bắc, cái chùa này tuy nhỏ, nhưng bất ngờ cũng lớn đấy." Đạt Thúc cảm thán nói.
"A Di Đà Phật, thí chủ không phải người địa phương à?" Đúng lúc này, một tiếng niệm Phật vang lên.
Đạt Thúc lúc này mới để ý, dưới cây bồ đề còn có một vị hòa thượng đứng đó, nhìn hòa thượng này mày thanh mắt tú, mắt to sáng ngời như sao, cả người đứng đó, liền khiến cho người ta một cảm giác trong lòng sáng sủa. Cảm giác như hòa thượng này tự mình biết phát sáng!
"Tiểu pháp sư mắt thật tinh tường, chúng ta không phải người địa phương, từ phía nam tới. Nghe được tiếng chuông, tiếng trống, nên mới tìm đến, xin thứ lỗi vì đã quấy rầy." Đạt Thúc khi nhìn thấy Phương Chính, không có ý trêu đùa, ngược lại là tỏ ra lễ phép. Nhưng mà cái tính ngạo mạn trong xương tủy đã định trước việc không cho phép hắn cúi mình xuống như những người khác, dù chỉ là một chút thái độ nhún nhường.
Phương Chính cũng không để tâm, chúng sinh vốn bình đẳng, hắn cũng không muốn hơn người khác, cười nói: "Không có gì quấy rầy, chùa mở cửa đón khách thập phương là chuyện nên làm mà."
"Pháp sư, có một chuyện không rõ, có thể hỏi chút được không?" Đạt Thúc nói.
Phương Chính nói: "Thí chủ cứ hỏi."
"Tại hạ đi qua rất nhiều chùa, các chùa khác cũng có chuông và trống, nhưng mà họ sáng sớm sẽ đánh chuông trước, sau đánh trống, rồi mới quét dọn. Ban đêm thì lại đánh trống trước, rồi mới đánh chuông, sau đó gõ mõ, tắt đèn nghỉ ngơi. Sao chùa của các ngài, lại là chuông trống cùng kêu vậy? Theo ta được biết, chuông trống cùng kêu, thường là khi trong chùa có chuyện khẩn cấp mới đánh như vậy. Nhưng mà khi ta tới đây, thì thấy chùa an bình, không có vẻ gì là có chuyện xảy ra." Đạt Thúc nói.
Phương Chính ngạc nhiên, hắn có thể nói gì đây? Hắn có thể nói là, lần đầu đánh trống, hoàn toàn chính xác là định trước khi đánh trống mới đánh chuông. Nhưng mà đâu có được! Nếu mà cái trống này đánh một trăm lẻ tám tiếng trước, thì có lẽ tất cả mọi người buồn nôn chết mất! Trong chùa người còn dễ chịu, người dưới núi làm sao chịu nổi? Tuy rằng hệ thống nói, tiếng trống này đối với người dưới núi tác dụng không nhiều lắm, nhưng đó là tiêu chuẩn của hệ thống. Phương Chính đã cho con sóc xuống núi nghe thử, hiệu quả dù rất nhỏ, nhưng nếu liên tục một trăm lẻ tám tiếng thì người thường cũng khó mà chịu đựng... Thời gian ngắn thì còn được, chứ thời gian dài, có khi cái lầu canh này cũng bị phá mất.
Hơn nữa, Phương Chính đánh trống cũng không dễ dàng, đối diện với ma tính, cũng không phải dễ dàng khống chế. Không có tiếng chuông kiềm chế, Phương Chính tự hỏi, một trăm lẻ tám tiếng gõ xong, đoán chừng hắn cũng muốn buồn nôn ra.
Cho nên, chuông trống cùng vang lên, mới là phép tắc đánh trong Nhất Chỉ Thiền Tự.
Nhưng mà những lời này, hắn đâu có thể nói ra chứ...
"Đạt Thúc à, mấy chùa miếu nhỏ ở thôn quê, có khi còn không biết vì sao gọi là đánh chuông mõ sớm chiều, chỉ là thấy vui thì làm theo thôi." Thấy Phương Chính không trả lời, Con Dấu không nhịn được mà lên tiếng.
Đạt Thúc liếc mắt trừng Con Dấu, Con Dấu liền im bặt.
Phương Chính cười cười, chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật."
Đạt Thúc thấy Phương Chính như thế, liền cho rằng Phương Chính thực sự không hiểu, cho nên mới như vậy, trong mắt liền lộ ra vẻ coi thường. Theo hắn thấy, phàm là chùa chiền có quy củ, có chút truyền thừa, thì những cái cơ bản nhất này, sao lại không hiểu chứ? Cái này mà còn không hiểu, chẳng khác nào hòa thượng mà lại không thuộc kinh văn cơ bản, đơn giản chỉ là những người ngoài ngành không biết gì cả.
"Xem ra đây không phải là chùa chính quy gì, sau lưng cũng không có truyền thừa gì. Cũng coi như một chuyện tốt..." Trong lòng Đạt Thúc đã có tính toán. Hắn hỏi những điều này, cũng không phải hỏi vu vơ, chỉ bằng mấy câu, mà đã khai thác được những gì hắn muốn biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận