Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 302: Kim sắc hoa sen!

Chương 302: Kim sắc hoa sen! Phương Chính hai mắt trợn ngược, có một loại xúc động muốn ngất đi, sớm biết nhiệm vụ này hố như vậy, hắn đã không nhận rồi, đây chẳng phải là tự mình đi gây sự hay sao? Quả nhiên, trên đời không có bữa trưa miễn phí, nghĩ muốn nhờ Vô Tướng Môn đi nhờ một chút, tiết kiệm chút lộ phí, kết quả… Ai… Phương Chính thở dài, trước mắt tối sầm rồi lại sáng lên, Phương Chính phát hiện mình đang ở trên một con đường cái, bốn phía có người đi đường vội vã đi qua, lại không ai chú ý đến vị hòa thượng đột nhiên xuất hiện cùng một tiểu nam hài mặc yếm đỏ phấn điêu ngọc trác, tựa như Phương Chính cùng Hồng hài nhi vẫn luôn đứng ở chỗ này vậy. Đối với điều này, Phương Chính chỉ có thể quy công cho hệ thống trâu bò, lười suy nghĩ thêm nữa. Nhìn quanh bốn phía, nơi này là một con đường thành thị bình thường, sau lưng có một siêu thị tên là "Tám Mốt", đối diện có một trung tâm tắm rửa cỡ lớn, cổng đỗ một loạt xe mà Phương Chính cơ bản không nhận ra... Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng tiểu thương muôn hình muôn vẻ, còn có mấy tiệm cắt tóc, quán mát xa các kiểu, đứng ở cửa là mấy cô gái ăn mặc hở hang, hút thuốc trò chuyện. So với Nhất Chỉ sơn, Nhất Chỉ thôn thì nơi này có thêm vài phần chói lóa, bớt đi vài phần yên tĩnh. “Đây đều là phàm nhân làm sao? Ai da, bọn họ rốt cuộc làm cách nào mà làm được vậy? Không có thần thông, pháp lực, cũng có thể chơi ra được nhiều kiểu như vậy sao?” Hồng hài nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm cảm thán. Cũng không phải nói mấy thứ đồ này thần kỳ đến mức nào, mà hắn là khâm phục sức sáng tạo của phàm nhân. Cũng giống như việc mọi người dùng cái chén uống nước, cảm thấy rất bình thường, nhưng nếu một con vật ngồi đó dùng chén uống nước, có phải bình thường không? Phương Chính nghe Hồng hài nhi cảm thán xong, lông mày hơi nhíu lại, Hồng hài nhi tuy thực lực không nhỏ, nhưng chung quy cũng là một kẻ ngoại lai, thiếu nhận thức về thế giới này, mới đầu thì chưa thấy gì, nhưng lâu dài chắc chắn sẽ có vấn đề. Xem ra, cần phải cho hắn lên lớp nhiều hơn... Ngay lúc Phương Chính chuẩn bị nói gì đó thì một tiếng còi xe cứu thương vang lên. Phương Chính quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe cứu thương trên đỉnh gắn đèn màu lam đang gào thét lao đến. Phương Chính nhìn ánh đèn kia, lại thấy có chút quen thuộc. Đợi xe cứu thương chạy xa rồi, Phương Chính lúc này mới vỗ trán một cái nói: "Cái ánh đèn kia có chút giống với hình tượng mơ hồ kia!" Nghĩ đến đây, Phương Chính lập tức chạy nhanh, đuổi theo. Hồng hài nhi không dám rời Phương Chính quá xa, lập tức đi theo phía sau. Sao Phương Chính không mở thần thông, làm sao mà chạy nhanh hơn cả xe cứu thương đang lao hết tốc lực? May mà chiếc xe cứu thương rẽ ngoặt một cái, tốc độ cũng chậm lại. Phương Chính bước nhanh chạy qua, lúc này mới đuổi kịp. Xe cứu thương dừng trước một tòa nhà cao tầng, ở cổng đã có người đang chờ, trên cáng cứu thương được che bằng một tấm vải đơn đặt một ông lão, ông lão ôm chặt một cái hộp. Nhân viên cấp cứu nhanh chóng đưa ông lão lên xe. Ông lão liên tục cố gắng nói gì đó, một người đàn ông trung niên bên cạnh gật đầu liên tục, nước mắt rơi lộp độp: "Biết, biết, ông cứ yên tâm, con nhất định giúp ông tìm được, ông yên tâm!" Dù cho người đàn ông đã cam đoan như vậy, ông lão vẫn không yên lòng. "Tiên sinh, mở hộp ra trước đi, sẽ làm chậm trễ việc điều trị." Một vị bác sĩ nói. Ông lão nghe vậy, lại càng ôm chặt hơn. Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ, cái này… Thật không còn cách nào khác, đó là tính mệnh của ông ấy. Nếu được, liệu có thể…" “Có gì quan trọng hơn mạng sống chứ? Chỉ là một cái hộp thôi… Ông cụ lớn tuổi có chút hồ đồ rồi, các anh cũng không thể hồ đồ theo chứ.” Vị bác sĩ trẻ có chút không vui, cái hộp lớn như vậy, ôm vào ngực thì họ làm sao mà làm việc được. Người đàn ông định nói gì đó, thì ông lão bỗng nhiên há miệng thở gấp, vẻ mặt khó thở. Bác sĩ vội vàng lao đến, định bắt lấy cái hộp, đồng thời bảo y tá tiêm thuốc trợ thở, kết quả bác sĩ kinh ngạc phát hiện, ông lão rõ ràng khó thở như vậy, mà vẫn cố gắng liều mạng giữ lấy hộp không buông, mắt đã bắt đầu trợn trắng... "Lão nhân này... Sao lại cứng đầu thế chứ." Bác sĩ cuống lên, dùng sức định giật, thì một bàn tay to bỗng nhiên đặt lên trên cái hộp, cùng với đó là một tiếng niệm phật vang lên: "A di đà phật, thí chủ, cái hộp này bỏ xuống đi, lão nhân sợ là sắp đi rồi, tâm đã chết rồi, thuốc thang cũng vô ích." "Ngươi là ai? Người đâu, ai đây lôi tên hòa thượng điên này ra ngoài, tranh thủ thời gian lái xe, đến bệnh viện!" Bác sĩ vô cùng tức giận kêu lên, đã đến nước này rồi, sao luôn có người đến gây thêm phiền phức? Bệnh nhân làm ầm ĩ có thể nói là tuổi già, người nhà làm ầm ĩ có thể nói là lo lắng, làm sao nửa đường lại nhảy ra một tên hòa thượng chứ? Hơn nữa, hòa thượng này da dẻ trắng nõn, mày thanh mắt tú, nhìn qua đã biết là người sống an nhàn sung sướng, nhìn thế nào cũng không giống hòa thượng thật. Người nhà cũng không nghĩ sẽ có một tên hòa thượng tới cản trở cứu người, lập tức có một người đàn ông chạy đến, giữ chặt Phương Chính, lôi ra ngoài. Đồng thời tức giận hét lên: "Tránh ra, đừng có chậm trễ cứu người, muốn có người m·ấ·t m·ạ·n·g thì ta liều m·ạ·n·g với ngươi!" Phương Chính cũng không giãy giụa, mặc cho hai người kéo hắn ra ngoài, bởi vì bác sĩ kia mấy lần muốn lấy lại cái hộp, nhưng ông lão đều liều chết che chở, cuối cùng không thể không từ bỏ. Xe cứu thương đổi hướng, nhanh chóng lao đi, thẳng đến bệnh viện trung tâm tỉnh. Xe cứu thương đi rồi, ngoài người đàn ông trung niên đi cùng xe, ba người còn lại thì gọi một chiếc taxi, chuẩn bị cùng đến đó. Nhưng trước khi đi, hai gã đàn ông còn lườm Phương Chính nguýt dài, miệng thì lẩm bẩm chửi bới không thôi... “Ở đâu ra cái tên hòa thượng điên, chỉ biết gây rối.” “Hòa thượng, nếu như bố tôi không sao thì không nói, có chuyện gì thì ta đập nát cái đầu trọc của ngươi!” “Đừng nói nữa, mau đến bệnh viện thôi, ai... chuyện này là sao vậy.” Một cô gái trung niên kéo hai người, lên xe taxi, đến bệnh viện. “Khanh khách, sư phụ, hôm nay ta coi như đã biết cái gì gọi là ‘chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt’. Mẹ ta nói đúng, trên đời này không được nhất là làm người tốt. Làm việc tốt thì bị hiểu lầm, bị chửi bới không nói, còn có thể bị đánh, làm không cẩn thận còn có thể nguy hiểm tính mạng. Coi như được công nhận thì sao? Nổi thêm được cái lông nào đâu?” Hồng hài nhi tặc lưỡi nói. Phương Chính khẽ mỉm cười nói: "Thảo nào tính tình con lại dữ như vậy, thì ra là do mẹ con dạy. Đi thôi, cùng vi sư đi xem một chút…” "Đi đâu?" Hồng hài nhi hỏi. "Bệnh viện trung tâm tỉnh." Phương Chính nói. “Ngươi còn đi tìm phiền phức sao?” Hồng hài nhi hỏi. Phương Chính cười khổ lắc đầu, mới đầu hắn còn không xác định nhiệm vụ của mình có phải là về ông lão này không, nhưng khi nãy hắn đã mở tuệ nhãn, kết quả nhìn thấy khiến Phương Chính kinh ngạc vô cùng, trên đỉnh đầu ông lão có một đóa sen vàng nở rộ! Công đức to lớn như vậy, cả đời hắn hiếm khi thấy! Nhưng đồng dạng, nghiệp lực trên người ông cũng không nhỏ, nhưng so với công đức thì lại chẳng đáng gì. Thấy được công đức đó, Phương Chính về cơ bản đã xác định, người mình cần giúp chính là ông lão này, đồng thời hắn cũng khâm phục một người công đức vô lượng như vậy, cho nên nói: “Bần tăng là đi cứu người, cứu một người nhất định phải cứu!” "Vì sao phải cứu ông ta?" Hồng hài nhi không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận