Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1449: Thứ nhất

"Sư phụ, có phải chúng ta chạy lầm đường rồi không?" Hồng hài nhi cũng thấy khó hiểu.
Phương Chính nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu nói: "Chắc là không đâu... Chúng ta không biết đường, nhưng bọn họ nhận biết mà. Bọn họ đều ở phía sau kìa, khẳng định không chạy sai, cứ tiếp tục chạy thôi."
"A, được..." Hồng hài nhi cảm thấy lời Phương Chính nói có lý, gật đầu nói.
Thế là, Phương Chính cùng Hồng hài nhi dẫn theo một đám người trên con đường sai lầm càng chạy càng xa...
Hughes sau khi chạy hai vòng trên đường theo kế hoạch ban đầu để xác định không có ai thì bắt đầu tìm ở từng ngã rẽ, nhưng ngặt nỗi, các ngã rẽ quá nhiều, hắn nhất thời không tìm được người.
Bốn tiếng chờ đợi, mặt trời chiều đã ngả về tây...
"Xem ra chúng ta không chờ được bọn họ rồi." Neville đặt chén nước xuống, cảm thán nói.
Lời vừa dứt, liền nghe thấy có người kinh hô: "Có người xuất hiện đang chạy trên đường! Không đúng, là rất nhiều người!"
Neville nghe xong, mặt lập tức đỏ lên, hôm nay bị mất mặt nhiều quá rồi.
Theo tiếng hô kia, đám trọng tài và khán giả vốn một mặt ủ rũ, cảm thấy mình sắp trở thành trò cười cho cả thế giới đều nhao nhao ngẩng cổ nhìn sang, quả nhiên có người xuất hiện! Thế nhưng tại sao lại là một người què? Mà lại chỉ có một người?
Neville nói: "Có khi nào là nhân viên công tác đi nhầm đường không?"
Sau khi nói xong, Neville liền thấy một đám người xuất hiện phía sau thiếu niên kia, dù là đồ ngốc cũng biết, những người kia tuyệt đối là người đến tham gia Marathon! Trong nháy mắt đó, Neville thật muốn tự vả vào miệng mình mấy cái.
Maël Wies vỗ vai hắn nói: "Không sao đâu, đừng để bụng mấy lời nói đó."
Mặt Neville đỏ bừng...
Maël Wies vỗ tay một cái, kêu lên: "Được rồi, tuy không biết vì sao vận động viên của chúng ta lại chạy đi đâu mất, nhưng chí ít chúng ta vẫn còn vận động viên... Ừm, dù bọn họ nhìn không giống vận động viên chút nào."
Đám người khẽ gật đầu, hết cách rồi, một đám người này người thì hơn hai trăm cân béo ú, người thì mặc váy ngắn, người thì là mấy lão nhân đã qua tuổi trăm. Còn có người dắt theo trẻ con, người khiêng...
Cái tổ hợp lộn xộn này, bọn họ làm trọng tài cả đời, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy ở màn mở đầu tranh tài, chứ ở vị trí điểm cuối thế này, chưa từng thấy bao giờ!
"Bọn người này có khi nào là ngồi xe bus đến đây không?" Có người lẩm bẩm.
"Đừng đùa, rất lâu trước đã có người ở đường đua đi qua đi lại tìm người, nếu bọn họ dám mở xe bus đến, tổ ủy hội đã sớm nổi điên rồi."
"Cũng phải... Bất quá bọn người này, tuyệt đối là Marathon kỳ lạ nhất từ trước đến nay..." Người kia muốn nói dở hơi, nhưng nhìn những người kia ai nấy đều mệt sắp chết rồi, vậy mà vẫn đang cố gắng chạy về phía trước, dù bọn họ chạy rất chậm, nhưng đối với tố chất thân thể của bọn họ mà nói, đó chính là từng phép màu đang xảy ra!
Thế là, người kia đổi giọng nói: "Marathon quái dị nhất từ trước đến nay."
"Nếu biết là cái kiểu Marathon thế này, tôi cũng đi tham gia rồi."
"Hả? Bọn họ hình như đang gọi cái gì."
"Đúng vậy, bọn họ hình như đang hô hào gì đó với đứa bé kia, lại gần nghe xem."
"Cố lên! Ace! Cố lên! Con làm được!" Cha Ace đã không hô được nữa, nhưng vẫn dùng giọng khàn khàn, đỏ cả hai mắt, lớn tiếng cổ vũ.
Ace đã thấy vạch đích màu đỏ, lớn tiếng hét lên, cổ vũ cho chính mình.
Những người ở phía sau, đã mệt gần như kiệt sức, nhưng khi nhìn thấy điểm cuối, họ liền được tiếp thêm máu, ai nấy đều tăng thêm sức lực, chạy về phía trước, hô hào: "Ace! Nhìn kìa! Vạch đích!"
"Ace, chúng ta sắp thành công rồi! Chỉ còn một chút thôi!" Gã mập Blue sâm ha ha cười nói: "Qua vạch đích, ta mời con một ly thế nào?"
"Blue sâm, con không thể thế, con sẽ làm hư trẻ con mất. Chi bằng mời chúng ta đi!" Lão nhân khắc lỗ kêu lên.
Blue sâm cười hắc hắc nói: "Được thôi, tối nay, quầy bar không say không về, ta bao khách!"
"Blue sâm, ta phát hiện hôm nay ngươi đặc biệt đẹp trai!"
"Cảm ơn... Nhưng hôm nay nhân vật chính là Eisen nhà chúng ta, cố lên mọi người, cùng nhau cổ vũ cho Ace nào!"
"Ace, cố lên! Chạy nước rút cuối cùng nào!"
"Cố lên!"
"Cố lên!"
Vừa chạy, mọi người vừa hô hào...
Tuy chạy chậm, tiếng hô cũng thiếu mấy phần sức lực, nhưng có một thứ lại chạy rất nhanh.
Đó chính là tốc độ lan truyền của câu chuyện!
Khi câu chuyện của Ace truyền đến đây, tất cả người xem đều kinh ngạc, sục sôi! Một chàng trai trong vụ tai nạn xe cộ gần như không thể đứng dậy được, dựa vào nghị lực của bản thân, khổ luyện mới có thể chậm chạp đi lại được. Hôm nay, cậu lại đến tham gia cuộc chạy kéo dài! Đồng thời sắp chạy hết chặng rồi!
"Kỳ tích! Đây quả thực là kỳ tích!" Không ít người kinh hô.
"Các vị, mọi người hẳn đều đã biết chuyện của Ace rồi, vậy ai biết chuyện của ông già Ace không? Cái người mắt đỏ ngầu, giơ cổ lên, dùng yết hầu khàn đặc để cổ vũ Ace chính là cha của Ace đấy, ông ấy đã mất vợ trong vụ tai nạn xe cộ, một bên mắt thì bị mù. Nhưng ông vẫn luôn cổ vũ Ace đứng dậy, và hôm nay, Ace đã đứng lên! Ace không chỉ đứng lên, mà còn chạy! Các anh em, cùng nhau cổ vũ cho Ace, cổ vũ cho cha của Ace nào!" Maël Wies đột nhiên cầm ống nói lên, hô to về phía toàn trường.
"Ace! Ace!"
"Ace!"
"Ace!"
Toàn trường vang lên tiếng hô vang dội, đâu đâu cũng toàn là Ace!
Ace nghe thấy những âm thanh này, nhìn những khuôn mặt đang reo hò kia, cảm nhận được sự cổ vũ của toàn trường... Cậu khóc... Cố gắng nhếch môi, cười trong nước mắt!
Ace vẫy tay, muốn chào hỏi...
Nhưng cha của Ace lại hô: "Ace! Con không phải là vận động viên, cũng không phải minh tinh, bọn họ reo hò vì sự kiên cường của con, chứ không phải vì điều gì khác! Bây giờ con chưa có tư cách để đáp lại bọn họ, vì con vẫn chưa chạy đến đích! Ace, hãy đi tạo ra kỳ tích đi, xông qua vạch đích, sau đó, giống như một người hùng, đón nhận vinh quang thuộc về mình! Đi đi con!"
Ace nghe vậy, hạ cánh tay xuống, dùng sức gật đầu, hô to: "A....!"
Trong khoảnh khắc đó, Ace phảng phất cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của bắp đùi phải, không còn là cảm giác mơ hồ nữa, cố dùng sức, cố dùng sức, cố dùng sức!
Rắc...
Két!
Giá đỡ kim loại hỗ trợ trên chân bị gãy, bị đứt!
Trong khoảnh khắc đó, tất cả người đang hò hét đều giật mình, chẳng lẽ cậu bé Ace sắp ngã xuống rồi sao? Chẳng lẽ kỳ tích của cậu bé Ace sắp kết thúc rồi sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mọi người liền thấy cậu bé Ace như một con chim thoát khỏi lồng, đột nhiên tăng tốc chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh! Cậu giống như chim sẻ sổ lồng, hoàn toàn quên hết mọi thứ, phấn khích, la hét, chạy nhanh về phía trước...
"Ace!"
"Ace!"
Tiếng hô hào vang như sấm dậy một lần nữa vang lên, toàn trường sục sôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận