Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 436: Nội chiến

Trịnh Gia Hưng cũng ngây người, tình huống trước mắt rõ ràng không phải do những người này sắp đặt kết quả, vậy số tiền này là thắng kiểu gì? Thật sự chẳng lẽ như Phương Chính nói, hắn là cao thủ trong lĩnh vực này? Nếu đúng là như vậy, Trịnh Gia Hưng cũng bắt đầu phấn khích, rốt cuộc có thể báo thù rồi!
Phương Chính bảo Trịnh Gia Hưng cất kỹ tiền, sau đó cười ha hả nói: "Hôm nay vận may coi như không tệ, mấy vị lão ca, chúng ta tiếp tục chứ?"
"Tiếp... Tiếp tục..." Gã đàn ông dữ tợn rất muốn nói không chơi, nhưng vừa nghĩ đến mình đã thua nhiều tiền như vậy, nếu không chơi, chẳng khác nào đổ xuống sông xuống biển, nghiến răng một cái, tiếp tục!
Mặt ngựa cùng Vương Khánh Chí có ý nghĩ tương tự, lúc này không thể không theo, cắn răng cũng phải tiếp tục chơi.
Phương Chính cười ha hả nói: "Vị lão ca này, chia bài đi."
Người chia bài mặt co quắp một trận, hắn luôn cảm thấy gã người cười trông có vẻ vô hại này, so với Uông lão tứ còn hung ác hơn...
Bất quá chia bài vẫn phải tiếp tục, lần này người chia bài đổi một bộ bài mới, mặt sau lá bài cũng là rất hiếm thấy, một nửa màu trắng, một nửa màu đen. Đây là một loại bài poker đặc chế, cho dù có gian lận bài bạc, người mới đến cũng không thể lấy được lá bài có màu sắc tương tự, muốn tự chuẩn bị bài để làm được chuyện này là hoàn toàn không thể.
Trịnh Gia Hưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mặt sau của loại bài này, kinh ngạc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Thấy cảnh này, trong mắt Vương Khánh Chí lóe lên một tia u ám, suy nghĩ, chẳng lẽ đối phương thật sự là cao thủ đánh bạc? Bất quá mặc kệ hắn có phải cao thủ hay không, dùng loại bài này, thủ đoạn của đối phương chắc chắn không thể dùng được.
Nghĩ đến đây, Vương Khánh Chí lần nữa ra ám hiệu cho người chia bài, người chia bài ra vẻ đã hiểu.
Bắt đầu chia bài, từng lá bài được chia, lần này Phương Chính là người đặt cược trước.
Trong khoảnh khắc đó, ba người Vương Khánh Chí, Mặt Ngựa, gã đàn ông dữ tợn cùng đồng thời căng thẳng thần kinh, thầm nghĩ: "Gã này sẽ không lại muốn một lần tất tay chứ?"
Kết quả suy nghĩ vừa nhen lên, Phương Chính một tay lấy cái bao tải bên cạnh đập mạnh xuống mặt bàn! Bên trên bao tải còn dính rất nhiều cỏ khô, rõ ràng đây chính là đồ dùng để đựng cỏ cho gia súc ăn... Chỉ có điều hiện tại dùng để đựng tiền. Mí mắt của mọi người không nhịn được mà giật giật.
Thật ra hơn một vạn tệ cũng không có nhiều nhặn gì, nhưng cho dù ít hơn nữa, ném như vậy cũng có thể coi là một cú sốc túi tiền! Cảm giác bị xung kích kiểu đó vẫn khiến cho da đầu của mọi người tê dại cả lên.
Vương Khánh Chí nhìn Phương Chính với vẻ mặt nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Không tin vận may của ngươi cứ tốt mãi như thế! Sớm muộn gì cũng sẽ khiến ngươi phun ra cả gốc lẫn lãi."
Vương Khánh Chí hạ quyết tâm trong lòng, còn gã đàn ông dữ tợn thì không biết nên khóc hay cười, quả nhiên, đến lượt gã này, cũng đừng hòng tăng thêm từng vài trăm, thật sự là... khó chịu đến muốn hộc máu!
Gã đàn ông dữ tợn không nói một lời, lấy ra một xấp tiền ném lên mặt bàn, đó là một vạn, sau đó lại đếm thêm tám nghìn ném lên, nói: "Tôi theo!"
Lần này gã không phải mù quáng theo, gã nhìn thấy ám hiệu của người chia bài, lần này lá bài tốt thuộc về gã. Nghĩ đến đây, khóe miệng gã đàn ông dữ tợn không nhịn được mà đã nở một nụ cười.
Vương Khánh Chí nghĩ ngợi rồi bỏ, lá bài trên tay hắn, mà lần này rõ ràng là muốn để cho gã đàn ông dữ tợn kiếm được chút đỉnh. Thế là hắn lựa chọn xem bài, vừa liếc mắt nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người, ba con J! Nói là bài nhỏ sao? Loại bài này không phải lúc nào cũng có thể gặp được! Vương Khánh Chí lén nhìn người chia bài, kết quả nhìn thấy người chia bài đang nháy mắt ra hiệu với mình. Vương Khánh Chí thầm nghĩ: "Chẳng lẽ lần này lại là lén nhét bài cho mình rồi?"
Nghĩ đến đây Vương Khánh Chí run lên trong lòng, bởi vì Phương Chính còn chưa mở bài mà đã xuống tiền, hắn xem bài xong, bây giờ hoặc là bỏ cuộc, hoặc là phải theo thêm mười tám ngàn nữa, rồi so bài với nhau để xem lớn nhỏ. Đứng trước hai lựa chọn, hắn có chút do dự... Bất quá cuối cùng hắn vẫn chọn tin người chia bài, quay sang Phương Chính cười nói: "Vị huynh đệ này, quên mất chưa hỏi, xưng hô thế nào?"
"Phương Chính." Phương Chính tùy tiện trả lời, khiến Trịnh Gia Hưng thấy kỳ lạ là, Vương Khánh Chí vậy mà không có chút phản ứng nào, phảng phất như căn bản không hề biết Phương Chính là ai.
Trịnh Gia Hưng không phải người ngốc, danh tiếng của Phương Chính trong khu vực gần đây, hắn đương nhiên biết, Vương Khánh Chí không có khả năng không biết, như vậy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Bất quá Trịnh Gia Hưng cũng không rõ vấn đề nằm ở đâu, dứt khoát ngậm miệng, thành thật đứng bên cạnh xem cho xong.
"Phương huynh đệ, ta liền so bài với ngươi một chút đi. Bài của ta vẫn tốt... Ách..." Lời Vương Khánh Chí còn chưa nói hết, Phương Chính đã trực tiếp cầm lấy bài lên, cho Vương Khánh Chí nhìn lướt qua.
Trong nháy mắt Vương Khánh Chí trợn tròn mắt, sau đó nhìn Phương Chính như thể đang nhìn một con quái vật, nuốt nước bọt một cái, ném bài đi. Cười khổ nói: "Vận may của ngươi..."
"Vương ca, quy củ." Trịnh Gia Hưng bỗng nhiên lên tiếng nói.
Vương Khánh Chí cười khổ một tiếng, không nói gì, tuy rằng ở đây phần lớn đều là người một nhà, tất cả đều sắp đặt để lừa bịp kẻ ngốc, con dê béo. Nhưng vẫn còn vài người là con dê béo về sau, công phu mặt mũi vẫn phải diễn cho xong.
Vương Khánh Chí bỏ cuộc, người mặt ngựa có chút luống cuống, len lén nhìn về phía Vương Khánh Chí, kết quả là nhìn thấy Vương Khánh Chí ra hiệu nháy mắt với gã, phảng phất như muốn nói với gã, ra tay đi.
Người mặt ngựa không nói hai lời, cầm lấy bài lên xem, bài sảnh liên tiếp Q,K, A! Bài này không tính là vô địch, nhưng cũng rất hiếm thấy, lập tức lòng tin tràn đầy, sau đó nói: "Phương huynh đệ, ta so với ngươi một chút."
Phương Chính trực tiếp cầm lá bài lên, lay động một cái, người mặt ngựa lập tức đờ đẫn tại chỗ, khó chịu ngồi im ở đó.
Đến lượt Phương Chính, Phương Chính nhìn về phía người đàn ông dữ tợn, người đàn ông dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không tin ngươi vẫn là ba lá xì!"
Phương Chính nhún vai nói: "Ta cũng không tin, nếu không thì chúng ta mở ra xem đi?"
Người đàn ông dữ tợn nhìn về phía Vương Khánh Chí và người mặt ngựa, kết quả hai người đều cho hắn một ánh mắt khích lệ, hắn một bụng nghi hoặc, hai người các ngươi đều xong đời rồi, còn cổ vũ ta, đây là có ý gì? Chẳng lẽ bài của đối phương không lớn? Chỉ là vừa rồi đánh bại hai người họ thôi?
Nghĩ đến đó, người đàn ông dữ tợn nhìn một chút bài, không tệ, ba con 10!
Nhìn lại người chia bài, người chia bài cũng lặng lẽ gật đầu với hắn.
Người đàn ông dữ tợn lập tức tự tin tràn trề, nói: "Mở thì mở!"
Đáng tiếc, không đợi người đàn ông dữ tợn lật bài, Phương Chính tiện tay lật bài, ba lá xì!
"Cỏ!"
"Liên tục ba ván ba lá xì!"
"Gian lận à?"
"Gian lận cũng không có trâu bò đến thế chứ?"
"Đổ Thần à?"
"Đổ Thần cũng không có trâu bò đến vậy chứ?"
"Người chia bài, nghiệm bài!"
Người chia bài cũng cuống, nhanh chóng nghiệm bài, kết quả bài thật sự thiếu ba con xì, nói cách khác, bài trong tay Phương Chính là thật! Người chia bài lập tức trợn tròn mắt...
Vương Khánh Chí lúc đó liền phát hỏa, bất quá có người còn nóng hơn, người đàn ông dữ tợn đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Cmn Lưu lão Tam, ngươi muốn làm gì? Cố tình hại chúng ta phải không? Tay đưa cho hắn ba lá xì, ra hiệu cho chúng ta thì lại để cho chúng ta lên? Đây không phải là đưa thịt tới tận miệng sao? Ngươi với hắn cùng một bọn à?"
"Ai cùng hắn một bọn? Ta không phải đã ám chỉ cho ngươi, bảo ngươi đừng theo sao? Ta đều lắc đầu, ngươi còn trả bài, lại trách ta?" Người chia bài cũng bực bội, làm sao hắn chỉ ra hiệu chia tay với đối phương, kết quả đối phương lại càng nhanh tay như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận