Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1507: Ký ức chỗ sâu

Thế là, các đại xưởng thuốc nhao nhao nhận những hóa đơn phạt kếch xù, từng cái vừa chửi rủa vừa móc tiền ra trả. Đương nhiên cũng có kẻ giãy giụa vùng vẫy, ý đồ thu được kết quả phân tích của Tịnh Thổ tập đoàn dược phẩm. Mặc dù Tịnh Thổ tập đoàn đã làm đủ các biện pháp bảo hộ, nhưng bọn chúng vẫn đắc thủ. Kết quả sau cùng lại là… vô vàn khó khăn. Khoa học kỹ thuật hiện tại căn bản không thể phân tích toàn bộ thành phần và tỉ lệ của dược vật! Bởi vì bên trong có cả những nguyên tố chưa từng thấy! Giờ khắc này, các đại công ty mới hiểu Đại Hạ nắm giữ y thuật như thế nào. Đó là kỹ thuật vượt thời đại, tuyệt đối là kỹ thuật độc quyền! Chưa đến một tháng, cục diện dược phẩm toàn thế giới đã long trời lở đất, nhưng kẻ cầm đầu khiến mọi kỳ vọng về thuốc men trên thế giới tan vỡ lại đang ngồi xổm trong hậu viện Nhất Chỉ Tự, khổ não nhìn đống tài liệu độc quyền dày cộp như núi nhỏ trước mặt! "Sư phụ, nhiều độc quyền như vậy, cái này phải tốn bao nhiêu tiền a?" Hồng hài nhi nhìn đống tài liệu, nhe răng nói. Phương Chính cười nói: "Không biết… đoán chừng cũng không ai tính rõ được. Ngươi nói mạng sống và sức khỏe của người trên thế giới đáng giá bao nhiêu tiền?" Hồng hài nhi im lặng... Phương Chính nói: "Thuốc chính là mạng sống, mà mạng sống có thể không cần đạo lý để cướp đoạt tài phú của bất kỳ ai! Đây là thuốc cứu mạng, nhưng cũng là đao giết người." Hồng hài nhi hỏi: "Vậy chúng ta thì sao?" Phương Chính đáp: "Cái này không thu góp, cứ để ở Nhất Chỉ Tự, coi như là lắp vỏ cho thanh đao này. Ta nghĩ việc chính phủ đưa hết những độc quyền này cho bần tăng, cũng là phòng khi lợi nhuận quá lớn khiến một số người không cầm giữ được, phạm sai lầm lớn." Hồng hài nhi nói: "Bọn hắn không sợ chúng ta cầm con dao này, đoạt cả thế giới, rồi tự mình làm Hoàng đế sao?" Phương Chính cười: "Trong mắt bọn họ, vi sư bây giờ chính là quả đạn hạt nhân. Nếu thực sự muốn tự làm Hoàng đế, ai có thể ngăn được? Vi sư đã dùng hành động để cả thế giới thấy rõ, vi sư có thực lực, nhưng không hề có ý định dòm ngó đến cái vị trí vua chúa thế giới này. Nếu không, ngươi cho rằng vi sư rảnh rỗi không có việc gì mà chạy tới trung tâm đạn hạt nhân tự sướng sao? Thật sự cho rằng vi sư rảnh đến thế sao?" Hồng hài nhi im lặng... Phương Chính nói: "Được rồi, đừng ngơ ngác nữa, ngươi qua đây, bỏ hết chỗ này vào trong vảy của ngươi đi. Trên thế giới này chỉ có chỗ của ngươi là an toàn nhất." Cá ướp muối nghe xong thì vui vẻ nhận hết tài liệu vào trong vảy, sau đó nói: "Sư phụ, bây giờ chúng ta có tiền rồi, có thể mua nhiều đồ ngon được không? Mấy ngày nay ăn toàn cơm gạo lứt, miệng con nhạt nhẽo quá." Vừa nói dứt lời, xe nát liền kêu lên: "Ta muốn uống xăng! Loại 95 kia! Đừng cho ta uống cồn nữa!" Phương Chính cười: "Cũng được, có tiền rồi thì mua thêm chút đồ ăn cho mọi người, nhưng trước khi đó, vi sư muốn đi làm vài chuyện. Xe nát, ngươi theo bần tăng xuống núi!" "Ta?" Xe nát sững sờ... Từ khi lên núi, xe nát chưa từng xuống, thậm chí chưa rời khỏi hậu viện. Hắn vốn nghĩ Phương Chính đã quên lời hứa với hắn, nên mỗi ngày ở trong hậu viện phơi nắng, miệng thì chửi rủa hòa thượng… Phương Chính bỗng nhiên nói muốn hắn xuống núi, hắn có chút ngơ ngác. Phương Chính nói: "Sao vậy? Không muốn gặp lại chủ cũ của ngươi à?" Đèn xe của xe nát lập tức sáng lên, kêu lên: "Muốn, ta muốn!" Cá ướp muối nghe thấy tiếng đó thì nhếch mép nói: "Thật dễ khiến người nghĩ lệch, mà ngẫm lại thì cũng thấy buồn nôn. Vẫn là màn chia bài gợi cảm lúc trước dễ coi hơn..." Cá ướp muối tặc lưỡi, lại phát hiện tên ngốc kia bỗng nhiên quay đầu lại, nhếch miệng cười với nó… Sau một khắc, cá ướp muối vốn chẳng bao giờ vận động lại phải bắt đầu cầu nguyện. "Đại sư, ngươi biết chủ cũ của ta ở đâu à?" Dưới chân núi, trên một con đường lớn, xe nát vừa lái xe vừa hỏi. Phương Chính nói: "Có người của chính phủ hỗ trợ tìm, đương nhiên là không thành vấn đề. Đây là lộ trình, ngươi xem rồi lái theo." Xe nát xem xong thì đột ngột tăng tốc, ngao ngao kêu: "Không sai, đúng chỗ này rồi! Ta từng thấy hắn dùng định vị, chính là nơi này!" "Ngươi lái chậm thôi! Đừng có chạy quá tốc độ! Chú ý an toàn!" Phương Chính giật mình, vội vã nhắc nhở, vỗ vỗ vào vô lăng. "Yên tâm đi đại sư... haha... Tốc độ này của ta vừa khít tốc độ tối đa luôn! Hơn nữa, ta là người lái xe cừ nhất trên thế giới!" Xe nát cười lớn, đồng thời xả ra một làn khói đen, y như một chiếc xe lửa cũ, từ xa đã thấy khói đen cuồn cuộn... Cũng may, thân phận của xe nát, Phương Chính đã đăng ký với Lý Hiên, chắc hẳn Lý Hiên cũng đã nói với bộ phận giao thông, nên khi nhìn thấy chiếc xe chưa đăng ký, nhả khói đen mù mịt, rõ ràng là không hợp tiêu chuẩn kia, mọi người cũng chỉ tò mò nhìn nhiều hơn hai cái, chứ cũng không ai cản hay bắt giữ. Hơn nữa, khói đen của xe nát, Phương Chính cũng đã nghiên cứu qua, đó không phải khói thải ô tô, mà là một loại khí thể không rõ, không gây ô nhiễm, cũng không gây cản trở tầm nhìn. Về sau, kết quả phân tích của Hồng hài nhi thì phát hiện, khói đen kia lại là một loại nguyên khí đặc thù! Đồ chơi này ở Địa Tiên giới thì không có gì đáng nói, nhưng ở Địa Cầu lại là vật hiếm có! Nếu số lượng lớn đủ lớn, thậm chí có thể thay đổi quy tắc không thể tu luyện của Địa Cầu. Đáng tiếc, xe nát chỉ có một chiếc, chút khói thải đó thật sự không làm được gì... Dựa theo bản đồ, xe nát tìm đến được chủ cũ, một ông lão tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn rất tốt, ông lão bây giờ không còn lái xe, mà chỉ đi ra ngoài bằng xe đạp. Sáng sớm thì đưa cháu trai đi học, tối đến thì cả nhà quây quần vui vẻ… trên cổ còn đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi trông rất phong cách. "Ông ơi, sao ông lúc nào cũng đeo cái đồng hồ cũ này thế?" Cháu trai tò mò hỏi. Ông lão cười nói: "Đây không phải đồng hồ cũ, đây là tác phẩm xuất sắc nhất của ông đấy!" Vừa nói, ông lão vừa dừng lại trên đường, mở đồng hồ ra, trong đồng hồ có một tấm ảnh, là ông chụp chung với xe nát… "Đây là xe gì vậy? Kì lạ thế…""Đây là chiến xa vô địch do ông nội tự tay chế tạo đó!""Nó bay được không?""Đương nhiên! Nó còn có thể biến thành Transformers, bảo vệ Địa Cầu nữa đấy!""Oa… Vậy bây giờ nó ở đâu?""Bây giờ à, nó ở trong lòng ông này." Ông lão nói tới đây, có chút buồn bã, thở dài, rồi dẫn cháu trai đi xa. "Không muốn gặp lại hắn sao? Hắn cũng chưa quên ngươi." Phương Chính hỏi. "Thôi vậy, nhìn thấy hắn là ta mãn nguyện rồi. Trước đây ta đi theo hắn, ngày nào cũng phải trốn cảnh sát... giờ ta đi theo hắn, chắc rắc rối còn nhiều hơn. Hắn giờ sống rất tốt, vui vẻ nữa... " xe nát đáp. Phương Chính hỏi: "Vậy bây giờ đi đâu?" "Về núi thôi." Xe nát trả lời. "Không nhìn thêm chút nữa sao?" Phương Chính hỏi. Xe nát lắc đầu nói: "Không nhìn nữa, thật ra ta chỉ muốn xem hắn có quên ta không thôi... Nói thật, rất luyến tiếc, nhưng mà có đôi khi ta cảm thấy mình phải học cách buông tay. Giống như khi xưa ông ấy bỏ ta xuống, nhìn ta bị lôi vào bãi phế liệu vậy... Chắc lúc đó ông ấy đau lòng lắm, giống như ta bây giờ." Phương Chính không nói gì, bởi vì hắn cũng không biết nên trả lời xe nát thế nào. Phương Chính từng trong ký ức sâu thẳm của mình thấy cha mẹ đã bỏ hắn lại, sau đó khóc mà rời đi... Lúc đó, hẳn là bọn họ cũng rất khó chịu đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận