Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1025: Nhập mộng

Trong phòng, Khâu Bách Hồng ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi ôm hài tử. Đúng lúc này, Khâu lão bát đẩy cửa vào, trên tay bưng một bát nước, kết quả vừa vào cửa, dưới chân vấp phải một chút, lảo đảo không đứng vững, chén trong tay rơi xuống, "ba" một tiếng vỡ tan! Đứa trẻ vừa muốn ngủ trong ngực Khâu Bách Hồng, lập tức bị hoảng sợ mà khóc thét. Khâu Bách Hồng lập tức nổi giận, mắng: "Ngươi cái lão vô dụng! Ăn của ta, uống của ta, đánh rơi chén nước ngươi còn ý kiến? Nện chén của ta? Cút ra ngoài!" Khâu lão bát vội nói: "Không phải, ta không cố ý." "Ra ngoài! Cái nhà này không có chỗ cho ngươi!" Khâu Bách Hồng giận dữ nói. Người nam tử ở bên trên lên tiếng: "Bách Hồng, đã muộn thế này, trời lạnh như vậy, ngươi để cha ra ngoài, ông ấy đi đâu?" "Đi đâu thì đi! Hắn chẳng phải còn con gái hoang sao? Đi tìm nàng ta đi! Lúc trước hắn chẳng phải nhặt con hoang trong đống tuyết à? Hiện tại vừa vặn để con hoang nhặt ông ấy về đi!" Khâu Bách Hồng hét lên. Khâu lão bát nghe vậy, mắt lập tức đỏ lên, một câu đến miệng, tựa như muốn hét lên. Thấy vậy, Khâu Bách Hồng càng thêm giận dữ, trừng mắt nhìn Khâu lão bát, gầm lên: "Sao? Ta nói không đúng sao? Vì con nhỏ hoang này, ngươi đã làm những gì, không nhớ sao? Người khác cho là mẹ là sinh khó sinh chết! Nhưng ta không phải người ngoài, ta biết hết! Nếu không phải lúc trước ngươi lấy tiền cho nó mua sữa bột, chữa bệnh, lúc mẹ sinh em trai sẽ không vì không có tiền cứu chữa mà hai mạng ra đi!" "Đủ rồi!" Khâu lão bát cũng rống theo, giọng vô cùng khàn khàn! "Đủ rồi? Chưa đủ! Ta cho ngươi biết! Cả đời này ngươi đều nợ mẹ ta, nợ em trai ta! Mãi mãi chưa đủ!" Khâu Bách Hồng rống lại. Khâu lão bát bị lời này làm cho hai mắt đỏ ngầu, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, không lên tiếng. Khâu Bách Hồng chỉ ra ngoài cửa nói: "Nhà ta không chào đón ngươi!" Khâu lão bát thở dài, quay người rời đi, ra khỏi nhà, biến mất trong màn đêm. "Cần gì chứ... Ông ấy dù sao cũng là cha ngươi mà." Nam tử nhỏ giọng nói. Khâu Bách Hồng không nói gì, lạnh lùng thu hồi ánh mắt, tắt đèn nói: "Ngủ đi!"
. . .
Quan bế pháp nhãn, Phương Chính im lặng thở dài. Pháp nhãn nhìn thấy không nhiều, Phương Chính cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc trước nhìn Tống gia tam huynh đệ, một lần liền nhìn được rất nhiều điều... "Hệ thống, chuyện này là thế nào?" Phương Chính hỏi. Hệ thống nói: "Sát khí trên người nàng ta càng nhiều, ngươi nhìn thấy được càng nhiều thứ. Ngược lại, sát khí trên người nàng ta ít như vậy, số thứ ngươi nhìn thấy được tự nhiên cũng không nhiều." Phương Chính kinh ngạc, không ngờ rằng pháp nhãn có thể nhìn thấy nhiều hay ít còn liên quan đến số lượng sát khí! Điểm này trước đây hắn chưa từng để ý. Nhưng vấn đề lại đến, lẽ nào những chuyện Khâu Bách Hồng gây ra cái ác cũng chỉ có vậy thôi sao? Nếu chỉ có vậy, sát khí trên người nàng ta đâu có nhiều đến vậy? Phương Chính có chút không thể lý giải. "Sư phụ, thế nào rồi?" Hồng hài nhi hỏi. Phương Chính lắc đầu, quay người rời khỏi nhà Khâu Bách Hồng, nghĩ nghĩ, Phương Chính chạy thẳng đến nhà Lưu Lão Thực. Phương Chính tin rằng, chuyện lần này tuyệt đối không giống những gì hắn nghĩ ban đầu, nhất định còn có những thứ hắn chưa biết! Hắn muốn biết rõ mọi chuyện! Hồng hài nhi bám sát phía sau, hai người rất nhanh đến nhà Lưu Lão Thực, vừa vào cửa liền thấy một người nằm trên giường cạnh lò sưởi, người kia sắc mặt hết sức tiều tụy, nhắm mắt dưỡng thần, bất động. Lưu Lão Thực đang bận trong bếp, một nữ tử ngồi bên cạnh người kia, thỉnh thoảng giúp lau mặt. Đến gần mới thấy người kia đang bị cắm kim truyền nước, còn nữ tử kia vừa lau mặt cho đối phương vừa khóc, nước mắt rơi lã chã, nhỏ giọng nói: "Cha, cha hà tất phải khổ thế này chứ? Đại tỷ nhà không dễ chịu, cha đến nhà chúng con mà. Dù con có nghèo khổ thế nào cũng đâu để cha lạnh lẽo đến thế này!" Vừa nói, nữ tử lại khóc. Nghe vậy, Phương Chính biết người nằm trên giường là Khâu lão bát. Trước kia Phương Chính đã từng gặp Khâu lão bát, nhưng khi đó Khâu lão bát còn trẻ, tinh thần cũng có. Giờ Khâu lão bát lại già yếu, sắc mặt vô cùng khó coi, đầy nếp nhăn, không còn chút tinh thần nào. Cái gọi là người sống nhờ bảy phần tinh thần, Khâu lão bát mất tinh thần đi, hoàn toàn như hai người khác biệt so với trước đây! Phương Chính liếc nhìn, cơ hồ không nhận ra! Người ngồi bên cạnh Khâu lão bát xác nhận là Khâu Kim Du, con gái thứ hai của Khâu lão bát, Phương Chính chưa từng thấy, đương nhiên không biết. Nay gặp mặt, Phương Chính quan sát tỉ mỉ Khâu Kim Du, nhận thấy khuôn mặt nàng dịu dàng hơn rất nhiều so với Khâu Bách Hồng, là một người phụ nữ đứng đắn, trải sự đời. Nghe tiếng Khâu Kim Du đang khóc, Lưu Lão Thực trong bếp nói vọng ra: "Đừng khóc, tất cả đều là số mệnh..." Nghe vậy, Khâu Kim Du càng khóc nức nở. Phương Chính thấy vậy, lặng lẽ mở tuệ nhãn quét qua, chỉ thấy trên người Khâu lão bát có không ít kim quang, rõ ràng cũng là người lương thiện. Trên người Khâu Kim Du dù kim quang không sáng bằng nhưng vẫn trung bình, không phải là người đại ác. Phương Chính lại mở pháp nhãn, lại phát hiện cả hai người này trước kia cũng từng làm chút chuyện xấu, bất quá loại chuyện xấu này đều là chuyện thường tình mà người nào cũng có thể làm, ví như sau lưng nói xấu người khác vài câu, lúc nghèo khó trộm đồ ăn bên cạnh nhà người ta... Điều này cũng không có gì đáng nói. Tuệ nhãn không dùng được, Phương Chính cũng hơi bế tắc. Lúc ở trong ký ức của Khâu Bách Hồng, Phương Chính thấy một vài nội dung, những sự việc đó khác với những gì người ngoài truyền miệng. Rõ ràng, trong gia đình này còn nhiều mâu thuẫn mà người ngoài không biết đến, chính những mâu thuẫn đó đã tạo nên kết quả ngày hôm nay. Muốn giải đáp được câu đố về gia đình này, phải biết rõ ngọn ngành mọi chuyện. Ngay lúc Phương Chính có chút ưu tư thì Hồng hài nhi kéo áo Phương Chính nói: "Sư phụ, Khâu lão bát có vẻ bị sốt, hôn mê rồi, lúc này người dễ mơ mộng lung tung nhất, những nợ cũ năm xưa đều sẽ nhảy nhót trong đầu." Phương Chính nghe xong, mắt liền sáng lên, nhỏ giọng nói: "Tốt, về cho ngươi bữa cơm! Lần sau xuống núi ta sẽ dẫn theo ngươi!" Hồng hài nhi nghe vậy lập tức vui vẻ, đắc ý đứng một bên nói: "Hắc hắc, đều nhờ sư phụ dạy dỗ có phương pháp." Bị đồ đệ tâng bốc, Phương Chính cũng tươi cười rạng rỡ, lập tức mang theo Hồng hài nhi tiến vào giấc mộng của Khâu lão bát! Nhưng có lẽ Phương Chính đã quên mất, giấc mơ của người sắp chết, không hề đi theo quy củ mà ra bài... Phương Chính chỉ cảm thấy xung quanh một mảng tối tăm, tiếp theo, trong mơ hồ thấy phía trước có một chút ánh sáng. Phương Chính buồn bực: "Tịnh Tâm, tình huống thế này là thế nào? Sao giấc mơ của Khâu lão bát lại thế này?" "Sư phụ, người hỏi ta thì ta hỏi ai a? Bất quá giấc mộng này có gì đó kỳ lạ!" Tịnh Tâm lẩm bẩm. Phương Chính gật đầu, sau đó mang Hồng hài nhi đi về phía ánh sáng, đi không bao lâu, bọn họ chợt phát hiện vấn đề, điểm sáng đó tựa hồ rất rất xa xôi! Mà lại cũng cực kỳ lớn! Càng đến gần điểm sáng thì dần dần nó biến thành quầng sáng, sau đó thành quả trứng ánh sáng, cuối cùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận