Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1219: Lửa

Ngụy Hiểu Lâm sững sờ ngay tại chỗ, hỏi: "Lão ba, đây là tình huống gì?"
Ngụy Thắng Lợi cười khổ nói: "Gã này phản ứng chậm chạp, tiến đến trước mặt ngươi, mới phát hiện ngươi còn sống... Cũng rất dọa người... Sau đó hắn bị hoảng sợ bỏ chạy."
Ngụy Hiểu Lâm im lặng nói: "Gã này... Không hổ là tuyết nê mã, trong tuyết là Husky, vô địch đại ngốc manh. Thảo nào trước kia mọi người đều nói lấy gậy đánh hươu bào, liền cái dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn tự đâm đầu vào, một gậy xuống liền thành một đĩa bánh sủi cảo nhân thịt. Trước kia thợ săn thật là sướng a..."
Ngụy Thắng Lợi lại lắc đầu nói: "Hươu bào tuy ngốc nghếch nhưng khi nó coi ngươi là nguy hiểm, từ rất xa đã chạy mất. Người bình thường căn bản không đuổi kịp."
Ngụy Hiểu Lâm nói: "Thế nhưng, ta nghe nói hươu bào mỗi lần bị đuổi sẽ cắm đầu vào tuyết, sau đó chờ bị bắt đi mà?"
Ngụy Thắng Lợi nghe đến đây, biểu lộ có chút nghiêm túc nói: "Đó không phải do hươu bào ngốc, mà là do loài người quá tàn ác. Hươu bào chạy rất nhanh, nhưng đám thợ săn cực kỳ gian xảo, bọn chúng không chạy trước đuổi hươu bào, mà là theo dấu chân mà đuổi. Bọn chúng không đuổi kịp ngay mà cứ liên tục xua đuổi. Các loài động vật ăn cỏ đều cần ăn nhiều để đảm bảo thể lực, hươu bào bị đuổi không ăn được chẳng mấy chốc sẽ mất sức. Đám thợ săn mang đủ lương khô theo sau chờ đến khi hươu bào chạy không nổi, mệt mỏi tê liệt, vừa ngã xuống tuyết, bọn chúng sẽ đến bắt sống."
Ngụy Hiểu Lâm nghe vậy, lập tức trầm mặc, nói: "Gã này ngốc nghếch, nếu mà ngốc mà chết thì còn được, còn những kẻ tính toán nó, sao chúng ra tay được vậy?"
Ngụy Thắng Lợi nói: "Đúng vậy... Cho nên, cha ta ở lại trên núi lớn, một là để bảo vệ núi rừng, hai là để bảo vệ bọn chúng. Khi nào còn ta, thì ta không cho những tên thợ săn bẩn thỉu đó lên núi!"
Ngụy Hiểu Lâm như có điều suy nghĩ nhìn Ngụy Thắng Lợi một cái, lần này nàng không vội nói để Ngụy Thắng Lợi xuống núi mà là đang tự hỏi gì đó...
Trên đường, Ngụy Hiểu Lâm hỏi Ngụy Thắng Lợi: "Lão ba, con nghe nói ngày xưa các người lên núi, đi dạo chút là nhặt được hươu bào? Có thật không?"
Ngụy Thắng Lợi nói: "Rừng núi đông bắc, khí hậu vô thường, tuyết rơi dày bất chợt, bão tố cuồng nộ, thời tiết ác liệt với hươu bào chẳng khác gì tai họa hủy diệt. Tuyết quá dày, bọn chúng không đào được cỏ ăn sẽ bị đông cứng hoặc đông chết trên mặt tuyết. Lúc đó, chúng ta thường xuyên nhặt được hươu bào, có khi chúng ta ra ngoài một lát về nhà, trong phòng có mấy con hươu bào ngồi xổm. Con không biết đấy, nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của chúng, con sẽ không nỡ ăn thịt, chỉ có thể mặc kệ chúng ở trong ổ, chiếm giường của con."
Ngụy Hiểu Lâm tưởng tượng đến cảnh đó thì mỉm cười, chợt nàng phát hiện ra, nơi rừng núi này không hề vô vị như vậy, núi hoang cũng không hoang vu.
Hai người đang đi thì bỗng nhiên Ngụy Thắng Lợi nhíu mày nhìn về phía xa, nghiêng tai lắng nghe, sau đó nói: "Hỏng rồi, có người đốt lửa trên núi! Đi, qua đó xem thử!"
"Lão ba, đừng gấp, tuyết rơi dày thế này thì có chuyện gì đâu." Ngụy Hiểu Lâm nói.
Ngụy Thắng Lợi đầu không ngoảnh lại vừa chạy về phía trước vừa nói: "Con không hiểu đâu, thời tiết này tuyết không phải nước, trời hanh vật khô, một tàn lửa nhỏ rơi đúng chỗ cũng có thể gây ra hỏa hoạn lớn!"
Cùng lúc đó, ở phía bên kia núi.
Một gia đình sau khi quỳ lạy tổ tiên xong, người đàn ông dùng tuyết lấp đống lửa chưa cháy hết đi.
"Được rồi, trời lạnh cóng thế này, mau về nhà thôi." Người đàn ông đeo đôi bao tay dày cộp lên, gọi vợ và con gái.
Con gái quay đầu nhìn đống lửa nói: "Cha, như vậy được không ạ? Cô giáo bảo trong núi không giống ở ngoài, không thể tùy tiện nhóm lửa, đã đốt thì phải có người trông coi. Đợi khi lửa tắt hẳn mới đi, tránh gây ra hỏa hoạn."
Lưu Nghiễm Cần cười ha hả nói: "Tuyết phủ kín núi thế này, sao dễ cháy được? Để cho cô giáo của con một hộp diêm, bảo cô ta đến đây đốt thử xem?"
Vợ Lưu Nghiễm Cần là Hạ Tuệ cũng cười nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau về nhà nấu cơm thôi. Trở về nhà trước khi trời tối đã là may rồi."
Con gái Lưu Ngọc thấy cha mẹ nói vậy cũng không kiên trì nữa, chỉ lượm thêm nắm tuyết đặt lên đống lửa rồi theo cha mẹ xuống núi.
Ba người vừa đi chưa bao lâu, trong rừng cây có một con hươu bào bước ra, con hươu ngơ ngác nhìn xung quanh, xác định an toàn liền đến gần đống tuyết, dùng mũi húc húc lớp tuyết, đẩy tuyết ra...
"Ngao..." Hươu bào bỗng nhiên thấy mũi đau nhói, kêu lên một tiếng rồi nhanh chân chạy, chân đạp trúng đống lửa dưới lớp tuyết, lập tức một đám tàn lửa bay lên, theo gió lớn thổi bay tứ tung...
Có tàn lửa rơi xuống tuyết thì tắt ngay.
Có tàn lửa rơi lên lá cây khô chưa rụng thì lá cây khô chuyển sang màu vàng úa rồi bốc cháy... sau đó bị gió thổi tắt, nhưng lại cuốn theo tàn lửa rơi xuống đất.
Rơi vào đám lá rụng mà gia đình Lưu Nghiễm Cần vừa quét sạch, một làn khói xanh nhỏ bay lên...
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa từ dưới đất bùng lên, tiếp đó, dưới gió lớn, đám cháy càng lúc càng lan ra với lá khô và tàn lửa, càng lúc càng nhiều! Băng tuyết bị lửa đốt tan chảy, cây lớn khô bên cạnh cũng bị bén lửa, ánh lửa ngút trời, khói bụi bốc lên tứ phía, gió lớn gào thét, ngọn lửa như sóng lớn cuốn trôi tất cả!
Ngụy Thắng Lợi đã chạy rất nhanh, nhưng, người ta nói "nhìn núi chạy chết ngựa", dù chỉ là một ngọn núi mà khoảng cách đó chạy mất ba tiếng đồng hồ!
Vừa chạy Ngụy Thắng Lợi vừa móc bộ đàm ra kêu lớn: "Cháy rồi, núi số bảy cháy rồi! Mau đến giúp!"
Bên bộ đàm có tiếng đáp lại: "Lão Ngụy đợi đó, ta đến liền! Báo động trước đi!"
Ngụy Hiểu Lâm ban đầu tưởng rằng không có gì nhưng khi nhìn thấy bên kia núi chỉ trong một giờ ngắn ngủi mà đã thấy khói đặc cuồn cuộn, thậm chí từ trên đỉnh núi đã nhìn thấy ánh lửa thì cô biết có chuyện lớn xảy ra rồi!
Đợi đến khi hai cha con đến được đối diện ngọn núi thì cảnh tượng trước mắt là từng mảng sóng lửa, đám cháy thiêu rụi, tiếng gỗ cháy nổ răng rắc vang bên tai...
Vô số loài vật hoảng hốt chạy loạn, có cả thỏ trực tiếp đụng vào chân Ngụy Hiểu Lâm rồi ngã lộn nhào mà vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Ngụy Hiểu Lâm lúc này, không cười nữa, mà là rất sợ hãi, hét lớn: "Cha, lửa tới rồi, mau chạy thôi!"
Ngụy Thắng Lợi xua tay nói: "Con mau về đi! Ta không thể đi, ta phải quan sát tình hình hỏa hoạn để báo cho bên kia, nếu không đợi đội phòng cháy đến, cũng không biết làm thế nào đâu!"
Ngụy Hiểu Lâm lắc đầu nói: "Con không đi con ở lại cùng cha!"
"Mau đi! Thể lực của con không chịu được đâu, một hồi lửa cháy tới, chạy không kịp thì xong." Ngụy Thắng Lợi đẩy Ngụy Hiểu Lâm ra nói: "Chạy mau! Ta có kinh nghiệm không sao đâu!"
Ngụy Hiểu Lâm vẫn không chịu đi.
Ngụy Thắng Lợi lấy bộ đàm đưa cho Ngụy Hiểu Lâm nói: "Con nếu không chịu đi thì lùi xa ra chút, cầm bộ đàm này, một hồi bên kia có người nói chuyện thì con báo lại cho ta. Tín hiệu ở đây yếu dần rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận