Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1101: Cá ướp muối thức xoa bóp

Chương 1101: Cá ướp muối thức xoa bóp
Tiểu Đinh bất đắc dĩ bị dòng người xô đẩy về phía trước, còn tên nam tử cầm thương cuối cùng thì đang hù dọa người, vốn tưởng rằng sẽ có một bữa tiệc sói ăn dê, nào ngờ mở cửa nghênh đón hắn lại là một cuộc di tản lớn của bầy trâu đực! Thương cũng không kịp mở, trực tiếp bị một đám người đụng ngã xuống đất, sau đó chỉ cảm thấy trên đầu bị những bàn chân lớn giẫm mạnh qua, rồi sau đó thì cái gì cũng không biết.
"Nhân loại, thật là một lũ nhát gan." Trong phòng bếp lớn như vậy, chỉ còn lại một mình con cá ướp muối. Gia hỏa này từ trên bếp ga nhảy xuống, sau đó lần lượt đi qua bàn, thấy món gì ngon liền ăn một chút, rồi nhanh nhẹn trốn ra ngoài.
Bị giẫm đến thất điên bát đảo, mãi mới lấy lại được tinh thần, ba tên phỉ đồ lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một bóng đen tới. Ba người cũng được huấn luyện bài bản, trước tiên bắt lấy thương, giơ lên họng súng, hét lớn một tiếng: "Không được nhúc nhích!"
Kết quả vừa ngẩng đầu lên, cả ba đều ngây người! Trước mắt vậy mà không phải một người, mà là một con cá! Con cá này rõ ràng cũng có chút ngơ ngác, sau đó định thần lại, vuốt vuốt râu cá, nhếch miệng cười nói với ba người: "Các ngươi bảo không nhúc nhích liền không nhúc nhích, lão tổ tông ta chẳng lẽ lại quá nghe lời vậy sao? Ta cứ động đấy, các ngươi làm gì được ta?"
"Ta Tào, cái này hình như là một con cá!"
"Nói nhảm! Đây chính là một con cá!"
"Mẹ nó, cá ướp muối sao lại đi đường được?"
"Mẹ nó, cá ướp muối sao lại biết nói?"
"Ta Tào, ngươi buông xuống cho ta!" Một người hét lớn.
Chỉ thấy con cá ướp muối không những động, còn nhặt lấy khẩu thương bọn chúng vừa đánh rơi, sau đó đứng đó loay hoay mù mờ, mấy lần suýt chút nữa bóp cò súng, nhìn ba người trán đổ mồ hôi lạnh như mưa.
"Đây là cái thương trong truyền thuyết sao? Ai u, cũng thú vị đấy chứ... Cái thứ đồ chơi này dùng thế nào nhỉ?" Cá ướp muối hỏi.
Ba người nghe thấy con cá ướp muối không biết dùng thương, nhìn lại kích cỡ của nó, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đều là dân liều mạng, gan vốn lớn, mặc dù cá ướp muối biết nói, biết đi lại thật là phi lý, nhưng bọn chúng vẫn cứ dùng quán tính tư duy mà cho rằng, chỉ là con cá đùa bỡn này, nhất định không thể hơn được bọn chúng ba gã tráng hán!
Thế là cả ba nhìn nhau, gần như lập tức thống nhất ý kiến, hét lớn một tiếng, cùng lúc bật dậy lao về phía con cá ướp muối! Mặc kệ cái gì, đoạt được thương rồi tính!
Cá ướp muối thấy thế, đôi mắt to vốn ngơ ngác hiếu kỳ đột nhiên xẹp xuống, như là người nheo mắt lại, trong lòng bất mãn hết sức mà nói: "Lão tổ tông hỏi các ngươi, các ngươi không trả lời tử tế, còn muốn tạo phản thế nào? Lão tổ tông không biết mở thương, nhưng không có nghĩa lão tổ tông không biết dùng súng bắn người!"
Cá ướp muối đổi đầu thương, nắm lấy đầu thương, trực tiếp coi khẩu súng như gậy bóng chày dùng, xoay tròn, hét lớn một tiếng: "A Đát!"
Chỉ nghe Bành! Bành! Bành! Ba tiếng vang trầm trầm! Đồng thời theo đó là ba tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, trên mặt đất có thêm ba cái mồm méo mắt lé quỷ xui xẻo!
Cá ướp muối nhìn thấy khẩu AK47 đã bị đánh cho biến dạng, trực tiếp ném qua một bên. Nhặt lên một khẩu AK47 khác, đi tới thọc thọc ba người, cả ba lại không nhúc nhích, rõ ràng là đã bị đánh cho ngất xỉu.
Cá ướp muối lắc lắc đầu nói: "Cầm súng đến cái chỗ này, xem xét cũng không phải là người tốt... Bất quá đều ngất cả rồi, ai bảo ta dùng súng như thế nào chứ?"
Cá ướp muối chưa từ bỏ ý định, lục lọi trên người ba người, quả nhiên lật ra điện thoại di động, dùng vân tay của đối phương để mở khóa, sau đó đắc ý tìm hiểu cách dùng súng...
Mấy phút sau, cả ba chỉ cảm thấy má đau đến tê dại, nhưng đầu óc lại bắt đầu thanh tỉnh, cố mở hai mắt, vừa vặn nhìn thấy con cá ướp muối kia đang cầm súng, nghiên cứu chốt an toàn, đang cộp cộp loay hoay đó.
Lúc này, một người trong số đó chợt nảy ra một ý, nói: "Đây là súng, ngươi đem cái đầu nhỏ hẹp kia hướng về mình, rồi bóp cái hình trăng lưỡi liềm ở dưới là được rồi."
Nghe vậy, hai người kia lập tức nhận ra ý của đối phương, liền liên tục gật đầu, còn về phần lên tiếng? Hai người kia tương đối thảm, cằm đã gần như nát bét, không sao nói được.
Cá ướp muối liếc đối phương nói: "Ngươi chắc chứ?"
"Chắc!" Người kia lập tức đáp.
Cá ướp muối gật gật đầu, nhắm họng súng về phía đầu của mình. Ba người hô hấp lập tức dồn dập, trong lòng bàn tay đều túa ra mồ hôi.
Đúng lúc này, con cá ướp muối hình như thấy được cái gì hay ho, trực tiếp nhắm họng súng vào mắt mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong nòng súng một cách thích thú.
Một trong ba người thấy vậy liền đột nhiên hét lớn một tiếng xông tới, một tay bóp cò! Chỉ nghe PHANH một tiếng súng nổ! Thần kinh của cả ba đều như căng ra! Trong thế giới quan của cả ba, mắt là nơi yếu ớt nhất, dù là cá voi da dày thịt béo mà bị bắn một phát vào mắt, không chết cũng phải mất nửa cái mạng! Cho nên, ngay lúc súng nổ, bọn họ đã coi như con cá ướp muối kia bị phán tử hình rồi.
Sau đó cái miệng còn chưa kịp há ra hết, chỉ thấy con cá ướp muối ở họng súng, bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Thật là dễ chịu, lại thêm chút nữa?"
Ba người nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mắt con cá ướp muối dính một đầu đạn viên dẹt, đầu viên đạn di chuyển trên mắt cá ướp muối rồi rơi xuống, xoạch một tiếng lăn trên mặt đất hai cái...
Ba người nhìn nhau, chỉ cảm thấy tối sầm mắt lại, BÀNH! BÀNH! BÀNH!... Ba người tại chỗ hôn mê bất tỉnh.
Cá ướp muối thấy vậy, bĩu môi nói: "Có chút thần kinh đó mà cũng học người khác làm người xấu? Tỉnh lại nữa, dọa không chết các ngươi!"
Thì ra, cá ướp muối đã sớm nhìn ra ý đồ của ba người kia, bất quá tên này một bụng ý đồ xấu xa, lại da dày thịt béo, dứt khoát phối hợp diễn kịch, chơi đùa bọn chúng một phen. Mấy người bị cái trò này đùa, cứ thế mà...
Cá ướp muối nhìn ba người, lại nhìn khẩu súng trên đất, rồi nhìn con dao phay trong bếp, bỗng nhiên phát ra một tràng cười gian, sau đó kéo ba người vào bếp.
Không bao lâu, cá ướp muối đi ra, cầm trong tay một khẩu súng lục, vừa đi vừa chĩa súng lên đầu mình bắn một phát, đánh vào trên đỉnh đầu, lửa bắn tung tóe, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đủ đô, kiểu xoa bóp này mới thoải mái... Dễ chịu!"
Mười mấy phút sau, ba cái hài tử xui xẻo trong bếp tỉnh lại, vừa mở mắt theo bản năng liền muốn động, kết quả vừa động một cái, liền cảm thấy trước mắt một luồng hàn quang lóe lên!
Ba người lập tức bị hàn quang kia làm cho tỉnh táo, chỉ thấy quần của cả ba không biết bị ai lột lúc nào, xúc xích hun khói trong đũng quần bị trói vào bảng hồ sơ, một người một con dao phay treo lơ lửng trước mặt, hơn nữa nhìn sợi dây trên kia, tựa hồ đã bị ai đó động tay chân. Mặc kệ ai trong số ba người cố sức giãy giụa, đều sẽ làm đứt dây thừng, và sau đó...
Nghĩ tới đây, cả ba người nhìn nhau, lập tức thống nhất ý kiến -- trừ phi có người tới cứu, nếu không có đánh chết cũng không giãy dụa! Sao cũng được!
Nhưng mà vừa nghĩ tới lúc được người cứu, nhớ đến ánh mắt của đối phương, cả ba liền có một loại xúc động muốn chết, một lần nữa nhất trí ý kiến - có đánh chết cũng không la cứu mạng!
Cùng lúc đó, trong phòng yến tiệc.
Thanh Tịnh tán nhân như thần tiên từ trên trời giáng xuống, mấy câu đã đuổi được Nguyễn Thế Đào, nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người. Vô số người bàn tán, cô gái đạo sĩ này rốt cuộc là có lai lịch ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận