Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 09: Đại sư cùng sói

Triệu Đại Đồng cũng hơi sợ hãi, nhưng vẫn lớn gan nói: "Dã thú sợ lửa là bản năng, ta không tin nó có thể vượt qua bản năng!"
"Nhưng mà dã thú ăn thịt cũng là bản năng..." Hồ Hàn theo bản năng nói.
"Ngươi im mồm cho ta! Còn chê ta chưa đủ sợ đúng không? Cho ta lý do để thêm dũng khí đi!" Triệu Đại Đồng sắp khóc, hắn tuy to cao vạm vỡ, nhưng trong tay chỉ có một cây gậy gỗ tồi tàn, hắn đâu phải Võ Tòng, căn bản không nghĩ mình có thể đánh lại con sói này! Có thể cầm chân nó thôi cũng đã là tốt lắm rồi.
Ngay lúc Triệu Đại Đồng thất thần trong tích tắc, độc Lang đột nhiên tăng tốc, xông tới!
"Cẩn thận!" Phương Vân Tĩnh nhắc nhở, Mã Quyên thì hét lên một tiếng!
Triệu Đại Đồng theo bản năng nện bó đuốc về phía trước! Kết quả bị hoa mắt, độc Lang vậy mà trong khoảnh khắc sắp đụng vào hắn, lại lách qua Triệu Đại Đồng, lao về phía Phương Vân Tĩnh và Mã Quyên! Mã Quyên theo bản năng trốn sau lưng Phương Vân Tĩnh, Phương Vân Tĩnh bị dọa cho mặt trắng bệch, hoàn toàn quên cả tránh né. Mắt thấy sói sắp vồ tới, Phương Vân Tĩnh tại chỗ nhắm mắt lại, thầm nghĩ: "Nhắm mắt lại chết, chắc là sẽ không đau đớn lắm..."
Nhưng mà...
Trong tưởng tượng, cảnh bị cắn xé không hề xảy ra, ngược lại cảm giác có cái gì đó đang thở vào cổ họng nàng, ẩm ướt, hôi hám, khiến nàng muốn nôn mửa.
Đúng lúc này, một tiếng phật hiệu nhu hòa vang lên: "A Di Đà Phật, nghiệt súc, cửa chùa miếu cũng dám làm người bị thương, chẳng lẽ không sợ sau khi chết bị Hàng Long ném vào nồi làm lẩu thịt chó à?"
Tiếng "A Di Đà Phật" vang lên, khiến người ta vô cùng thoải mái, tâm cảnh trở nên bình hòa, nỗi sợ hãi cũng hoàn toàn biến mất. Nhưng câu nói tiếp theo lập tức làm thay đổi cảm xúc, làm sao cũng cảm thấy câu này không giống như lời một vị hòa thượng đứng đắn sẽ nói.
Phương Vân Tĩnh theo bản năng mở mắt nhìn, chỉ thấy một con sói to lớn như con bê đang bị người túm lấy xương sống, xách trên không trung, cái miệng dài suýt chút nữa thì cắn vào cổ họng của nàng! Đây chính là con độc Lang vừa nãy nhào tới định giết nàng!
Mà người bắt được độc Lang, lại chính là phương trượng chủ trì Nhất Chỉ miếu! Vị phương trượng trẻ tuổi trông trắng trẻo, yếu đuối!
Một con sói hung hãn bị một người trẻ tuổi yếu ớt nhấc lên trong tay, hình ảnh này vốn dĩ không nên hài hòa mới đúng, nhưng trước mắt cảnh tượng này, không những không thấy không hài hòa, ngược lại trông rất tự nhiên, và vô cùng đẹp mắt. Không sai, chính là đẹp mắt!
Phía sau là bầu trời sao, trong đó có mặt trăng, ánh trăng, ánh sao bao phủ lên thân vị hòa thượng, hòa thượng như tắm trong Phật quang, thần thánh, trang nghiêm, túc mục. Con sói càng hung ác bao nhiêu, càng làm nổi bật khí chất bất phàm của vị hòa thượng.
Phương Chính thật sự không nghĩ nhiều như vậy, con sói trong tay cũng không ngoan ngoãn, vặn vẹo người, muốn quay đầu cắn hắn một phát. Phương Chính nâng tay trái lên, vung một bạt tai!
Bốp!
Một cái tát vào miệng khiến độc Lang ô ô rên nhỏ, khóe miệng còn dính máu!
Phương Chính quát: "Nghiệt súc, còn dám giở trò hung ác?"
Dứt lời, không đợi sói kịp phản ứng, "bốp bốp bốp" lại ba cái tát nữa giáng xuống! Phương Chính luyện Đại Lực Kim Cương Chưởng, sức lực rất lớn, đánh mặt độc Lang sưng như đầu heo.
"Ngao ô, ngao ô..." Độc Lang phát ra tiếng gào thét chỉ có chó sau khi bị đánh mới phát ra được, con sói đói hung dữ vừa rồi, khi đối diện với hòa thượng đầu trọc Phương Chính này, lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Phương Chính, hắn nghe hiểu được, con độc Lang này là do đói quá, không còn cách nào khác mới nhằm vào những người bên đống lửa để ra tay. Nếu không phải trong tình huống đặc biệt, sói sẽ không tới gần lửa.
"Thôi vậy, nể tình ngươi lần đầu phạm lỗi, lại không gây ra thương vong cho người khác, ngã phật có đức hiếu sinh, sau này ngươi cứ theo ta ở lại Nhất Chỉ miếu tu hành đi. Nếu như ngày sau tu luyện thành tựu, ngươi cũng có thể bỏ đi cái thân da thú này, đạt thành chính quả." Phương Chính nghiêm nghị nói, chỉ là lời này ngay cả chính hắn cũng không quá tin. Tuy hệ thống rất thần kỳ, nhưng trên thế giới này có Phật thật không? Có thể thành Phật thật à? Chính hắn có thể thành Phật hay không cũng không biết, làm sao đảm bảo một con sói có thể thành Phật?
Dứt lời, Phương Chính một tay ném độc Lang xuống đất.
Dọa Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên, Hồ Hàn, Triệu Đại Đồng vội vàng trốn ra xa.
Phương Vân Tĩnh càng nhắc nhở: "Đại sư, cẩn thận!"
Mã Quyên cũng nói: "Đại sư, sao ngươi lại thả con sói đó ra? Nó là sói đấy, không hiểu tiếng người đâu!"
Hồ Hàn và Triệu Đại Đồng gật đầu đồng tình với ý kiến của Mã Quyên.
Phương Chính chắp tay trước ngực với ba người, tuyên một tiếng Phật hiệu nói: "A Di Đà Phật, các vị thí chủ, không cần lo lắng. Con sói này rất có linh tính, bần tăng đã thả nó, nó tự sẽ biết điều tốt xấu." Dứt lời, không thèm quan tâm mấy người có tin hay không, quay người quát độc Lang: "Nghiệt chướng, còn không mau hướng các vị thí chủ quỳ xuống xin lỗi?"
Mấy người thấy vậy, khẽ lắc đầu, trong lòng càng thêm cạn lời.
Hồ Hàn thầm nói: "Một con chó sói, thật sự có thể nghe hiểu tiếng người sao? Nếu thật sự hiểu, ta quỳ xuống núi luôn..."
Lời vừa dứt, liền thấy con độc Lang vậy mà bốn chân mềm nhũn, thật sự quỳ xuống, gật đầu nhẹ với mấy người, như thể đang quỳ lạy.
Thấy cảnh này, bốn người đều như gặp quỷ, nhìn nhau ngơ ngác, rồi nhìn Phương Chính với ánh mắt càng thêm trang nghiêm, kính trọng. Bốn người không hẹn mà cùng, chắp tay trước ngực cúi chào Phương Chính: "Đại sư thật là thần nhân! Đa tạ đại sư đã cứu giúp!"
Phương Chính khẽ lắc đầu nói: "A Di Đà Phật, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đây là việc bần tăng nên làm. Các vị thí chủ, con độc Lang này là do đói quá, nên mới động thủ với các vị. Nếu có đồ ăn, có thể cho nó một ít được không?"
Phương Chính cũng không còn cách nào, lương thực của mình không còn nhiều lắm, lại cho con sói này ăn uống, đoán chừng ngày mai hắn phải uống gió tây bắc rồi. Cho nên dứt khoát đánh chủ ý lên người bốn người kia.
Sau khi chứng kiến sự thần kỳ của Phương Chính, bốn người đã sớm tâm phục khẩu phục, kính trọng hắn như thần linh.
Triệu Đại Đồng vội vàng lên tiếng: "Đại sư, ngươi đã mở lời, ta là Triệu Đại Đồng, cho dù bị đói cũng phải cho nó ăn!"
Nói rồi, Triệu Đại Đồng nhanh chóng lấy thịt khô, bánh quy, lạp xưởng hun khói các thứ trong ba lô ra, mở gói ném cho độc Lang.
Độc Lang ngẩng đầu nhìn Phương Chính, Phương Chính xoa đầu nó, nói: "Còn không mau cảm ơn các vị thí chủ?"
Độc Lang lại cúi đầu bái.
Cái cúi đầu bái này khiến Triệu Đại Đồng mấy người lại cảm thấy áy náy, Mã Quyên, Hồ Hàn, Phương Vân Tĩnh cũng lấy ra một ít thức ăn cho độc Lang. Độc Lang lại cảm ơn, sau đó nhìn về phía Phương Chính.
"Ăn đi, tối nay ngươi cứ ở ngoài này bảo vệ sự an toàn cho các vị thí chủ này. Ngày mai chùa mở cửa, ngươi lại đến lễ Phật." Phương Chính như đang nói chuyện với người, nhưng độc Lang lại như người hiểu chuyện mà gật đầu. Sau đó nó nằm xuống đó bắt đầu ăn, rõ ràng là đói đến nơi rồi.
"Đại sư, vậy cái đó, bọn ta được an toàn rồi, không cần phiền vị sói huynh này đâu." Triệu Đại Đồng thật sự sợ con độc Lang trước mắt. Sói dù sao vẫn là sói, mặc kệ biểu hiện ngoan ngoãn hiền lành đến đâu, cái dã tính phát ra từ bên trong, mỗi hành động đều khiến trong lòng hắn run rẩy.
Hồ Hàn cũng nói: "Đúng vậy a, đại sư, không cần làm phiền sói huynh đâu ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận