Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 625: Giá trị Liên Thành

"Vẫn là huynh đệ có con mắt tinh tường, lát nữa qua đó, có gì đừng giấu giếm, cứ nói thẳng ra!" Lâm Thái cười.
"Một bữa ăn sáng! Một tiểu hòa thượng mà cũng dám đọ sức với ngươi? Thật đúng là chuyện buồn cười, để ta dẹp uy phong của hắn!" Tống Thiên Kiều ngạo nghễ nói.
Lâm Thái càng thêm vui vẻ, Lý Hạ, Thôi Kiến Đông ở bên cạnh nịnh nọt, mấy người bầu không khí càng trở nên sôi nổi.
Cách đó không xa, Lưu Oánh hiếu kỳ hỏi Lâm Tịch: "Đây là ai vậy?"
"Anh ta tên Tống Thiên Kiều, là một đối tác làm ăn của công ty cha ta, nghe nói là chuyên gia kiến trúc rất nổi tiếng trong tỉnh, cực kỳ có nghiên cứu về kiến trúc cổ kim trong ngoài, đồ cổ các kiểu. Anh ta có công ty riêng, nhưng họ không tham gia xây dựng mà chỉ phụ trách thiết kế. Muốn nhờ họ ra tay xây nhà, mà không trả giá cao hơn các đồng nghiệp gấp mấy lần thì đừng hòng! Cột mốc của tỉnh mình chính là do anh ta thiết kế, rất lợi hại." Lâm Tịch nói đến đây, ánh mắt lấp lánh không yên, hiển nhiên tâm tư thiếu nữ cũng rung động theo.
"Lợi hại vậy sao?" Lưu Oánh cũng giật mình, Lâm Thái giỏi là do cha anh ta giỏi, nhưng nghe Lâm Tịch nói thì Tống Thiên Kiều là bản thân anh ta giỏi cơ! Đây là hai khái niệm khác nhau, Lưu Oánh không khỏi nể trọng Tống Thiên Kiều hơn một chút.
"Đương nhiên, anh ta cũng thật là, lại gọi Tống Thiên Kiều tới, cái nền chùa này chắc sẽ bị anh ta moi móc hết cả lên mất. Hòa thượng này muốn thê thảm rồi... Nếu mà gã này chịu mềm mỏng trước, cho anh trai ta chút thể diện, thì cũng đâu đến nỗi nháo nhào tới mức này. Giờ thì hay rồi, chút kiêu ngạo của hắn sẽ thành trò cười thôi." Lâm Tịch trong lòng có chút không nỡ, dù sao hòa thượng này vẫn rất đẹp trai.
Lưu Oánh thì có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại bộ dạng vênh váo tự đắc của Phương Chính, lập tức vứt bất an ra sau đầu, nàng cũng cảm thấy Phương Chính nên bị dạy dỗ một chút, nếu không căn bản không nhận rõ được thực tế.
Bên kia Lâm Thái gọi các nàng, mấy người cùng nhau đi đến, lần nữa đi về hướng Nhất Chỉ tự.
Từ xa thấy Phương Chính đang đứng ở cổng nghiên cứu hai cây Tiểu Thụ, Lâm Thái nhướng mày, muốn giẫm ai thì sao có thể không ở gần chứ?
Thế là Lâm Thái gọi: "Phương Chính, có bạn tới, cũng không ra tiếp đón một chút à?"
Phương Chính quay đầu nhìn một cái, nếu chỉ là mấy người Lâm Thái thì Phương Chính đương nhiên lười quản, nhưng có Lưu Oánh ở đó, thật sự cứ thế mà không quan tâm thì trong lòng vẫn thấy áy náy chút ít. Nhân quả, nhân quả, ân năm xưa, hắn vẫn chưa báo đáp được mà.
Nghĩ đến đây, Phương Chính bước tới.
Lâm Thái lập tức giới thiệu Tống Thiên Kiều cho Phương Chính, Phương Chính gật gù xem như chào hỏi, nếu là tìm đến gây phiền phức thì đương nhiên Phương Chính sẽ không mặt mày tươi cười nghênh đón.
Tống Thiên Kiều cũng lười phản ứng Phương Chính, trong mắt hắn, người ở chỗ này cũng chỉ có Lâm Thái, Lâm Tịch có tư cách nói chuyện bạn bè ngang hàng với hắn. Những người khác, dù là Lưu Oánh, hắn cũng chỉ là xem trọng mặt mũi của Lâm Thái nên nhìn thêm vài lần mà thôi. Tuổi trẻ tiền nhiều, hăng hái, con mắt đương nhiên cũng cao lên. Đối diện với Phương Chính, hắn lại càng không quan tâm, dù sao cũng đã muốn gây sự rồi, sớm gây sự hay muộn gây sự thì cũng thế thôi.
Mấy người vừa nói vừa đi, đi đến phía dưới gác chuông và lầu canh.
Lâm Thái liếc Phương Chính, nói: "Phương Chính trụ trì, không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao? Cái gác chuông này của ngươi không tệ, nhìn xem, chắc giá trị không ít đó."
Phương Chính thật sự không biết cái gác chuông này hết bao nhiêu tiền, bất quá cái chuông lớn ở phía trên thì hắn vẫn biết đôi chút, thế là gật đầu nói: "Nghe nói giá trị Liên Thành."
"Phụt!" Lý Hạ nghe xong liền cười ra tiếng, ở góc độ này không thấy được chuông lớn, hắn nhìn thấy được là gác chuông cùng hàng rào của gác chuông, mơ hồ thấy được một góc Vĩnh Lạc đại chung, cũng không xem ra gì.
Thôi Kiến Đông ha ha cười nói: "Phương Chính, ngươi chém gió hơi bị mạnh đấy? Cái gác chuông này giá trị Liên Thành? Ha ha... Vậy nhà ta chẳng phải giá trị cả quả Địa Cầu rồi sao?"
Lưu Oánh cùng Lâm Tịch ở phía sau, khẽ lắc đầu, hòa thượng này chém gió đơn giản là bị nghiện... Dạng khoác lác này mà hắn dám nói! Một gác chuông giá trị Liên Thành? Hắn cho rằng nơi này là di sản thế giới chắc?
Lâm Thái cười nói: "Tống Ca, xem ra bạn học của ta bị người ta lừa rồi, anh xem giúp cho một chút?"
Tống Thiên Kiều gật đầu nói: "Đầu năm nay nhiều kẻ lừa đảo, đã đến đây rồi, xem như nể mặt Lâm lão đệ, ta sẽ không thu phí, giúp tiểu hòa thượng này xem xem."
Nói xong, Tống Thiên Kiều còn liếc nhìn Phương Chính, kết quả phát hiện Phương Chính vẫn bình thản, cười hì hì nhìn hắn, cứ như không sợ bị hắn vạch trần vậy.
"Ta ngược lại muốn xem xem ngươi lấy đâu ra sự tự tin!" Tống Thiên Kiều cười lạnh trong lòng, tuy rằng hắn còn chưa nhìn kỹ nhưng công nghệ và vật liệu của cái gác chuông này, hắn liếc mắt một cái là thấy rõ rất nhiều mánh khóe rồi, trong lòng hiểu rõ.
Tống Thiên Kiều không để ý đến Phương Chính, đi xung quanh gác chuông, quan sát từ dưới lên trên, tuy chỉ mới xem qua kết cấu phía dưới thôi, Tống Thiên Kiều đã cười, sau đó lắc đầu, cũng không thèm nhìn tiếp mà quay trở lại, nói thẳng: "Đây là tác phẩm của văn phòng cảnh quan thị Hắc Sơn, kỹ thuật chế tác bên trên là của mấy ông thợ quen thuộc. Tay nghề của bọn họ không tệ, bất quá so với thợ cả trong tỉnh vẫn kém xa. Về phần vật liệu thì cũng có chút tỉ mỉ, bất quá đều là vật liệu cũ, phẩm chất cũng không phải là hàng đỉnh cấp. Cái gác chuông của ngươi thế này, may lắm chỉ tầm tám chục, một trăm vạn thôi. Cái này mà là giá trị Liên Thành thì ta xin ăn hết cả cái gác chuông này!"
Lâm Thái nghe xong, lập tức mừng rỡ, liếc nhìn Phương Chính, cười nói: "Bạn học cũ à, xem ra là cậu bị lừa rồi, haiz... Người ta đấy, vẫn là nên đi ra ngoài nhiều một chút, nếu không thì cứ ngồi mãi trong cái giếng, làm sao biết được thế giới bên ngoài rộng lớn cỡ nào. Người ta cầm mấy đồ dỏm này mà cũng lừa được cậu là giá trị Liên Thành, cái này... nói thật, đứa cháu ba tuổi nhà ta còn không tin nữa là."
Phương Chính thật sự nể phục Tống Thiên Kiều, chỉ nhìn mấy lần mà đã nói hết được như vậy, nhưng mà tên này sao không xem cho hết rồi hãy nói?
Thấy Phương Chính không nói gì, Lâm Thái cho rằng Phương Chính xấu hổ không biết nói gì, thế là hỏi: "Phương Chính, vậy cái lầu canh của ngươi giá trị thế nào?"
Phương Chính không cần suy nghĩ mà nói: "Giá trị Liên Thành."
"Ha ha..." Phương Chính vừa dứt lời, Lâm Thái, Thôi Kiến Đông, Lý Hạ, đến cả Tống Thiên Kiều đều cười phá lên.
Lưu Oánh thì một mặt thất vọng nhìn Phương Chính, chưa thấy ai ngốc như vậy! Đã bị vạch trần rồi mà vẫn còn cố cãi, giá trị Liên Thành? Chẳng lẽ ăn một cái tát vẫn chưa đau sao? Vẫn còn muốn bị ăn tát tiếp à? Mặt sao mà có thể dày như thế? Nàng muốn giúp nói mấy câu cũng không biết phải giúp thế nào.
Lâm Tịch thì che mặt, không dám nhìn. Hiện tại nàng cũng nghi ngờ ánh mắt mình, hòa thượng này thì đẹp trai đó nhưng có hơi bị ngớ ngẩn rồi... Tuy rằng có chút ngốc nghếch một cách đáng yêu.
"Tống Ca, xem ra bạn học của ta bị lừa không ít rồi. Anh xem giúp một lần nữa xem?" Lâm Thái hứng thú nói.
Tống Thiên Kiều lắc đầu nói: "Không cần nhìn, lầu canh với gác chuông làm giống hệt nhau, nhìn là biết cùng một nhóm người làm ra. Giá cả cũng không khác là bao, cái cậu bạn này của cậu... ta còn lần đầu gặp người ngốc đáng yêu như vậy, đến lúc này rồi vẫn còn không tỉnh."
Lâm Thái vỗ vai Phương Chính nói: "Bạn học cũ à, tỉnh lại đi, cậu cũng nghĩ thử xem, đừng nói cái chùa chiền nhỏ của cậu, ngay cả Bạch Vân tự cũng không có khả năng được ai quyên tặng kiến trúc giá trị Liên Thành đâu. Cậu à, vẫn còn quá non."
"Đúng đó, Phương Chính, còn không mau cảm ơn anh Lâm và anh Tống đi? Nếu không có họ đứng ra bênh vực lẽ phải thì cậu vẫn chưa biết gì đâu. Đây là còn may chúng tôi phát hiện, chứ nếu bị người khác vạch trần thì chẳng phải cậu bị cười cho rụng răng sao?" Thôi Kiến Đông cười nói.
Lý Hạ vỗ Phương Chính, nói: "Phương Chính à, hiện tại có cảm tưởng gì không, nói thử xem?"
Mấy người đều tỏ vẻ thích thú nhìn Phương Chính, bọn họ rất muốn xem một chút, xấu hổ đến mức này rồi thì Phương Chính còn nói được gì nữa.
Kết quả, Phương Chính liếc bọn họ một cái, cười nhạt một tiếng, nói: "Các vị nghe qua một câu chuyện chưa?"
"Chuyện gì?" Đám người theo bản năng hỏi.
"Có mắt không tròng." Phương Chính nói.
Tống Thiên Kiều lập tức tức giận, đây là chất vấn năng lực chuyên môn của hắn sao?
Không đợi Tống Thiên Kiều lên tiếng, Phương Chính tiếp tục nói: "Ngươi lên xem thử đi, rồi nói cho ta biết giá trị của nó bao nhiêu!"
Tống Thiên Kiều nhìn Phương Chính, Phương Chính mặt mày bình tĩnh nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Thiên Kiều không nhìn thấy sự tức giận của Phương Chính, chỉ nhìn thấy vẻ bình tĩnh như biển cả, trong sự bình tĩnh mang theo ý lạnh vô tận, phảng phất như hắn trong mắt Phương Chính chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển, không đáng để nhắc tới!
Tống Thiên Kiều nghiến răng nói: "Được, đừng hòng dùng đồ dỏm để qua mặt ta, hôm nay, ta sẽ moi hết nội tình của ngươi ra, để cho ngươi tâm phục khẩu phục!"
Nói xong, Tống Thiên Kiều quay người, leo lên gác chuông!
Lâm Thái thấy vậy, cười lạnh nói: "Phương Chính, cái đầu đất nhà quê của ngươi, thật sự nghĩ là sẽ có người cho cậu quyên tặng đồ giá trị Liên Thành chắc? Đừng nói là giá trị Liên Thành, nếu cái gác chuông này mà có giá vượt quá một nghìn vạn thì tôi là Lâm Thái xin bò xuống núi cho cậu coi!"
Lý Hạ cũng hùa theo: "Anh Lâm, nếu cái gác chuông này mà có giá thì tôi cũng xin bò theo!"
Lúc này chính là thời điểm để thể hiện lòng trung thành, Thôi Kiến Đông lập tức nói: "Tôi cũng bò!"
Lâm Tịch và Lưu Oánh nhìn nhau, nhìn ánh mắt của Phương Chính đều có chút thất vọng, hòa thượng này nói dối quá trớn rồi. Nếu như nói cái gác chuông này có giá trị bao nhiêu tiền thì các nàng còn tin được một chút, dù sao Phương Chính trước kia cũng không nói dối. Nhưng mà hiện tại, giá trị Liên Thành? Có thể sao? Thật sự cho rằng chùa của hắn là ngôi chùa số một thiên hạ à? Dù cho có phải đi nữa thì chắc cũng không được cái đãi ngộ đó đâu.
Đang lúc mọi người chờ xem kịch vui, đột nhiên nghe trên gác chuông truyền xuống tiếng kinh hô: "Sao có thể? !"
Tiếp đó, mọi người liền thấy Tống Thiên Kiều với vẻ mặt không thể tin được bước xuống gác chuông.
"Tống Ca, thế nào rồi?" Thấy Tống Thiên Kiều biểu hiện như thế, Lâm Thái trong lòng có loại dự cảm không tốt, vội vàng hỏi.
Phương Chính cười tủm tỉm nhìn Tống Thiên Kiều, nói: "Thí chủ, gác chuông của bần tăng, giá trị bao nhiêu?"
Tống Thiên Kiều liếc mắt nhìn Lâm Thái, nhìn lại Phương Chính, cuối cùng cười khổ một tiếng, trực tiếp cúi người hành lễ nói: "Là do ta có mắt như mù, đại sư, gác chuông này của ngài, giá trị Liên Thành!"
"Cái gì? !" Lời này vừa thốt ra, Lâm Thái cùng những người khác đều tròn mắt kinh ngạc!
Lưu Oánh, Lâm Tịch càng mở to mắt, vẻ mặt không dám tin, nhất là Lưu Oánh, sao cũng không thể hiểu nổi, năm xưa Phương Chính nghèo khó, đến tột cùng là thế nào mà 'cá muối' xoay người được như vậy.
Lâm Tịch che miệng nhỏ lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng, nàng chợt phát hiện, hòa thượng này thật sự có chút khó tin... Từ lần đầu gặp mặt đến giờ, hắn cho bọn họ cảm giác kinh ngạc còn nhiều hơn là vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận