Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 703: Lải nhải đại pháp

"Xong rồi, sư phụ muốn tụng kinh. Sư đệ lần này thảm rồi, không chết cũng phải tróc một lớp da." Con sóc mặt mày lo lắng nói.
Độc Lang lên tiếng: "Cái tên này, hát mấy cái bài hát kia, ta nghe còn thấy đỏ mặt. Vậy mà hắn còn có thể hát với cái ý tốt đó... Haiz, sớm biết bài hát Đoạn Liễu kia mà cho hắn lái xe luôn, rớt xuống vực sâu rồi, ta đã không đề cử hắn đi nghe. Sai lầm rồi, sai lầm."
Hầu Tử thản nhiên nói: "Vừa rồi tiếng hát thì khó nghe, bất quá lát nữa tiếng kêu thảm thiết chắc còn khó nghe hơn, A Di Đà Phật..."
Nhưng mà đám người vốn đang vô cùng nghi ngờ là chờ nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hồng Hài Nhi.
Sau khi vào thiền phòng, ngẩn ngơ một hồi đã đến trưa.
Thấy Phương Chính và Hồng Hài Nhi cả điểm tâm lẫn cơm trưa đều không ăn, mấy tiểu tử kia ngồi không yên. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều mân mê muốn người khác đi dò đường, xem tình hình thế nào.
"Sư đệ có khi nào hung tính nổi lên, cùng sư phụ đồng quy vu tận không?" Độc Lang lo lắng hỏi.
"Không thể nào." Con sóc làm ra bộ dáng sợ hãi.
Hầu Tử nói: "Hay là vào xem thử?"
"Ngươi đi?" Độc Lang và con sóc đồng thanh hỏi Hầu Tử.
Hầu Tử quyết đoán lắc đầu: "Một mình không đi, muốn đi thì cùng đi!"
"Vậy thì cùng đi!" Cuối cùng ba tiểu gia hỏa vẫn là đẩy cửa phòng của Phương Chính, kết quả, vừa mở cửa đã nghe Phương Chính ở trong nói: "Vi sư giảng cho ngươi những đạo lý lớn lao này, ngươi đã hiểu chưa hả? Ngươi ngơ ra đấy à? Lắc đầu hay là gật đầu? Không nói gì luôn là sao? Nói đi! Ừm, thế này mới ngoan. Vừa nói tới đâu rồi nhỉ? Chúng ta tiếp tục nhé... Ngươi nói ngươi vừa sáng sớm đã lên nóc nhà ca hát, ồn ào khiến mọi người không ngủ được đã đành, dù sao cũng là sư huynh đệ cả, ta lại là sư phụ của ngươi, cũng không thể trách ngươi. Nhưng ngươi làm ồn những con chim đang ngủ kia thì tính sao? Người ta ban ngày vất vả làm việc kiếm sống, ban đêm muốn ngủ một giấc cũng không yên ổn? Còn những con vật ngủ đông kia nữa..."
Ba tiểu gia hỏa nghe xong, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cái này đúng là quá dai rồi! Phương Chính đây không phải đang niệm kinh, đây là lải nhải thần phụ thể mà!
"Ba người các ngươi sao lại vào đây rồi?" Phương Chính vừa ngẩng đầu lên, thấy ngay con sóc, Hầu Tử và Độc Lang đang lấm la lấm lét.
Ba tiểu yêu tinh, lập tức giật mình, có phải sẽ bị bắt lại nghe lải nhải không đây?
Còn Hồng Hài Nhi thì trong lòng dâng lên một tia hy vọng, cuối cùng... cuối cùng cũng chuyển sự chú ý rồi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi? Cái này đã nói tới tận trưa rồi, tai sắp bị mài mòn mất, cái này so với niệm kinh còn thống khổ hơn đó! Thần ơi, mau cứu con với! Sau này con không dám mù quáng hát hò nữa...
Hầu Tử linh cơ vừa động, vội vàng nói: "Sư phụ, bọn con vào đây muốn hỏi xem có gì cần các đệ tử giúp đỡ không ạ?"
"Ngoan! Đi rót cho vi sư chút nước uống. Nói tới trưa rồi, sắp khô cả họng rồi." Phương Chính cảm khái nói.
Hồng Hài Nhi nghe xong, lập tức muốn khóc, ngươi thì sắp khô họng? Ta sắp bị hành hạ đến chết mất thôi! Nói lắp bắp hỏi: "Sư phụ, hôm nay có phải có thể điểm đến là dừng rồi không? Đồ nhi biết lỗi rồi."
"Nói đùa cái gì đấy? Vi sư mới chỉ vừa bắt đầu thôi! Chờ vi sư uống chút nước, chúng ta tiếp tục lải nhải!" Phương Chính trừng mắt liếc nhìn Hồng Hài Nhi một cái.
Hồng Hài Nhi hai mắt lật ngược, phù một tiếng hôn mê luôn, hắn thực sự chịu hết nổi rồi!
Phương Chính thấy thế, trong mắt lóe lên một tia cười xấu xa.
Phương Chính vốn không phải người hay dài dòng, nhưng cái đứa nhóc Hồng Hài Nhi này không giáo dục là không được. Nhưng niệm kim cô chú sao? Nói thật, ở chung lâu như vậy, Phương Chính cũng có chút tình cảm với Hồng Hài Nhi rồi. Câu chú kia mà niệm ra, quá đau, hắn không nỡ xuống tay. Nhưng mà cái tên nhóc ngỗ nghịch này thì không thể mặc kệ được. Đánh ư? Da dày thịt béo, đánh cũng chẳng nhằm nhò gì. Mắng mỏ à? Hồng Hài Nhi còn chưa kịp có phản ứng gì đâu, có khi Phương Chính đã bị hệ thống dùng sét đánh chết rồi. Cho nên, Phương Chính càng nghĩ, càng nhớ đến nỗi sợ hãi nhất khi còn bé của mình – đó là lải nhải đại p·h·áp!
Năm xưa, khi Phương Chính còn là một đứa nhóc nghịch ngợm, Nhất Chỉ thiền sư hay thuyết giáo. Nhưng những người trong thôn còn đáng sợ hơn nữa!
Phương Chính từng vì một lần ăn trộm trứng gà, bị Đỗ Mai kéo đi càm ràm cả một ngày, đến bữa cơm cũng bị Đỗ Mai quản. Từ sau ngày đó, Phương Chính cứ thấy Đỗ Mai là lại né đi... Thực sự là quá đáng sợ, ký ức đó vẫn còn mới nguyên!
Thế là, Phương Chính học theo cách của Đỗ Mai, bắt đầu lải nhải đại p·h·áp. Bây giờ xem ra, hiệu quả cũng không tệ...
Để Hầu Tử ôm Hồng Hài Nhi đi, Phương Chính vươn vai một cái, đi ăn cơm.
Ăn no bụng rồi, nhìn vào vại dưa muối. Tảng đá lớn đè ép cả đêm, thêm chút muối hạt vào nữa, nước trong cải trắng ngọc đã bị ép ra, đầy một vại nhỏ. Thấy vậy, Phương Chính cũng không vội, chờ hai ngày nữa sẽ cho thêm nước. Cảm nhận một chút linh khí bên trong, quả nhiên, linh khí đều bị phật vạc khóa lại trong vại, ngưng tụ trên cải trắng, không bị hao phí chút nào, ngược lại dường như còn nhiều thêm một chút. Rõ ràng, phật vạc cũng có hiệu quả ngưng tụ linh khí, điều này giải thích vì sao có Vô Căn nước sạch.
Về việc này, Phương Chính đương nhiên vui mừng khôn xiết, ngân nga hát mấy điệu nhạc, rồi đi ra ngoài, ngồi dưới cây bồ đề, cầm điện thoại lên xem Wechat.
Quả nhiên, mấy ngày không xem, lại có thêm mấy tin nhắn.
Một tin là do Triệu Đại Đồng, người lần trước lên núi suýt ngã chết, gửi đến hỏi thăm, Phương Chính tiện tay trả lời một câu, nhưng đối phương không online, xem như không tính.
Tin thứ hai là do Ô nữ vương Chu Lâm gửi đến, nói phim truyền hình cô ấy quay sắp phát sóng, để Phương Chính có cơ hội thì đi xem thử. Phương Chính lập tức trả lời: "Nhất định rồi."
Tin thứ ba là do minh tinh điện ảnh Tuyết Ưng Nữ Vương Lý Tuyết Anh gửi đến, mở đầu vẫn là cái ảnh meme mặt mày xấu hổ của chính cô ấy, nói: "Phương Chính, có chút chuyện rồi. Đợt vật liệu nhập từ Đông Nam Á, vì gặp bão nên đang bị kẹt ở bến tàu. Chắc phải một thời gian nữa mới vận chuyển đến được. Chuyện xây chùa, chắc vẫn phải chờ rồi..."
Phương Chính thấy thế, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Ai..." Cuối cùng vẫn trả lời một câu: "A Di Đà Phật, bần tăng cứ từ từ chờ vậy, không vội..."
Không vội mới là lạ đấy! Phương Chính trong lòng gào thét lên.
Bất cứ hòa thượng nào cũng muốn xây chùa thật to, như Nhất Chỉ thiền sư trước đây, cũng muốn một ngày có thể chấn hưng Phật pháp. Phương Chính mặc dù muốn hoàn tục, nhưng ai chẳng muốn mình sống ở nơi tốt hơn một chút? Thoải mái hơn một chút? Huống chi, đây cũng là một trong những tâm nguyện của Nhất Chỉ thiền sư.
Lý Tuyết Anh cũng không online.
Phương Chính lướt xem nhóm chat, có lẽ vì phim đã đóng máy, đoàn làm phim giải tán rồi, những người hay nói chuyện hằng ngày cũng đều im lặng, lâu lắm rồi mới có vài tin nhắn, mà hầu hết đều là hỏi thăm hoặc gửi vài cái ảnh meme mà thôi.
Tiện tay tắt Wechat, ngồi dưới cây bồ đề, suy tư về nhân sinh.
Đúng lúc này, Mã người thọt tới, hắn là đến để học khắc. Nếu Phương Chính ở chùa, đều sẽ gọi điện thoại báo cho Mã người thọt, để hắn tìm thời gian lên núi học tập khắc.
Thấy Mã người thọt tới, con sóc cũng từ trên cây nhảy xuống. Mã người thọt vừa tới, đã báo hiệu là Phương Chính muốn giảng khóa rồi. Mặc dù con sóc thuộc loại ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới lười biếng, nhưng lớp nào cũng không bỏ lỡ, có điều, nghe giảng cũng chẳng nhớ được gì...
Phương Chính đứng dậy, dẫn theo Mã người thọt đi về phía rừng trúc phía sau, tại chỗ lấy vật liệu, tại chỗ dạy học...
Bạn cần đăng nhập để bình luận