Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 435: Bao tải đựng tiền

"Không thể nào?"
"Ba lão già kia! Cái này còn có thể chơi kiểu đó sao?"
"Không hổ là người mới, vận may đúng là tốt đến nổ tung a."
"Trâu bò thật!"
"Hắn thậm chí còn không thèm xem bài."
"Trâu bò..."
Một tràng tiếng xuýt xoa vang lên, Trịnh Gia Hưng cảm thấy những âm thanh này sao mà quen thuộc, trước đây hắn cũng đã từng được tâng bốc như vậy, thổi phồng lên tận mây xanh, đến nỗi chính hắn cũng quên mình là ai, tưởng thật mình là đổ vương, cuối cùng mới ra cái nông nỗi này.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem mánh khóe.
Vương Khánh Chí theo bản năng liếc nhìn người chia bài, người chia bài cũng tỏ vẻ vô tội, hắn thề là hắn không hề chia cho Phương Chính ba lá bài giống nhau!
Vương Khánh Chí nghi ngờ nhìn Phương Chính, Phương Chính vẫn giữ vẻ vô hại, còn mang theo chút ngại ngùng cùng phấn khích nhìn số tiền trong tay, cứ thế đếm từng tờ một, đúng kiểu kẻ hám tiền vô não!
Nhìn Phương Chính như vậy, ánh mắt Vương Khánh Chí cũng dịu đi nhiều, thầm nghĩ: "Chắc chắn là vận chó cứt thôi... Mà thằng nhãi này ngốc nghếch như vậy, chẳng mấy chốc sẽ thua thôi."
Chia bài tiếp, đặt cược, so kết quả...
Vương Khánh Chí không hề dùng mánh khóe gian lận nữa mà nâng mức cược lên 500, Mặt Ngựa cũng cược 500, đến lượt Phương Chính, Phương Chính cũng chẳng buồn nhìn bài, trực tiếp ném hết tiền trong tay vào!
Trong khoảnh khắc đó, Vương Khánh Chí và Mặt Ngựa đều ngớ người, đây là ý gì? Cái kiểu này đúng là không thèm chơi nữa sao?
Tên dữ tợn lại càng cay cú hơn, người khác cược 500, 500 đợi đến khi hắn đặt cược thì hoặc là bỏ cuộc, hoặc là phải theo 6000! Kiểu này thì ai mà chơi cho lại? Có nhiều tiền đến đâu cũng không thể phá của kiểu này được chứ!
Điều làm tên dữ tợn càng im lặng hơn chính là Phương Chính lại ngượng ngùng nói: "Cái kia... tôi chỉ có nhiêu đây tiền, ném hết rồi, cược nữa thì không có tiền."
Sao mà câu này nghe quen thế? Nghe xong, tên dữ tợn, Mặt Ngựa, Vương Khánh Chí đều muốn thổ huyết! Rõ ràng có nhiều tiền vậy rồi ư? Không thể nào mà bỏ ra chút ít mà theo à? Anh có biết chơi bài không vậy?
Nghĩ vậy, cả đám chợt nhớ ra dường như tên này có biết chơi đâu! Toàn là chơi mù!
Nghĩ tới đây, ai nấy ánh mắt vừa bực bội vừa buồn cười, nhưng mà bọn hắn cũng không nghĩ là Phương Chính có thể thắng được, đánh bạc mà dựa vào vận may ư? Thôi đi đừng có mà chém gió, người trong nghề ai cũng hiểu, vận may chỉ là đồ bỏ, không có tác dụng gì hết! Bên trong toàn là mánh khóe cả đấy.
Đối diện với Phương Chính vô lại như vậy, bọn hắn căn bản không có cách nào tiếp tục nữa, tên dữ tợn nghiến răng một cái, móc ra 6000 ném lên bàn, nói: "Theo!"
"Huynh đệ, ngươi chơi kiểu này, có chút khó à nha. Ta cũng theo ngươi, nhưng lần sau, tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng xuống tiền. Cứ thế này, nếu mà thua thì chẳng còn gì cả đâu?" Vương Khánh Chí giả bộ tốt bụng, nhắc nhở.
Trịnh Gia Hưng ở phía sau đã sớm cuống cả lên, trước đây thì hắn là kẻ trong cuộc còn mờ mịt, giờ ở bên cạnh đứng ngoài cuộc thì đã nhìn ra manh mối. Ba tên khốn này, rõ ràng là ba đ·á·n·h một! Hơn nữa còn liếc mắt trao đổi nhau rất nhiều, đây là đang tính kế Phương Chính đây mà! Hắn bỗng nhiên hiểu ra, đây toàn là sáo lộ cả! Mở đầu cho mày thắng, để mày ngon ngọt, đợi mày h·ã·m sâu vào rồi mới ra tay, nuốt sạch mày không còn một mảnh xương. Hắn chính là ví dụ sống sờ sờ, vì thế hắn vẫn muốn kéo Phương Chính đi.
Nhưng Phương Chính lại như tảng đá ấy, rất nặng, hắn len lén kéo rồi mà không hề nhúc nhích.
Người xem náo nhiệt chỉ thấy hay hay, tiếng khen, hùa theo cũng không ngừng.
Còn Phương Chính, thì từ đầu đến cuối chỉ giữ bộ mặt tươi cười vô hại, hớn ha hớn hở, thiếu điều cài thêm bông hoa hồng lên đầu, biến thành cô nàng ngây thơ nữa thôi.
Nhìn thấy Phương Chính như vậy, ai có thể tin hắn sẽ chơi bài cơ chứ? Đây đúng là con chim non, gà mờ, dê béo đấy!
Vương Khánh Chí và tên Mặt Ngựa nhao nhao móc ra 5500 ném lên bàn, một vòng như vậy, trên bàn đã có tổng cộng 18.000 đồng tiền đặt cược!
Nhìn thấy nhiều tiền như thế, Vương Khánh Chí, Mặt Ngựa, tên dữ tợn đều hơi nóng ruột, nếu thắng thì đúng là được một vố lớn đấy! Ai nấy đều lén nhìn người chia bài, người chia bài thì âm thầm chỉ tay vào Vương Khánh Chí, ý nói ván này Vương Khánh Chí sẽ thắng. Mặt Ngựa và tên dữ tợn lập tức hơi khó chịu, nhưng bọn hắn cũng hiểu, t·h·ị·t phải từ từ mà ăn, không thể nóng vội được.
Vương Khánh Chí thì cười, cười rất tươi, cười hắc hắc nói: "Nếu tiểu huynh đệ không còn tiền thì mở nhé?"
"Mở đi!" Những người khác cũng nói theo.
Vương Khánh Chí chậm rãi mở bài, ba con K, lại là bộ ba!
Vương Khánh Chí lập tức mừng rỡ, nhưng người chia bài lại nhíu mày, hắn nhớ là hắn đã chia cho Vương Khánh Chí ba con Ách mà! Sao lại thành ba con K rồi? Nhưng mà ba con K thì về cơ bản cũng có thể trấn áp hết thảy, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Mặt Ngựa mở bài, chỉ là một mớ lộn xộn, lập tức lắc đầu, vứt bài.
Đến lượt Phương Chính, Phương Chính cười ha hả, tiện tay lật bài lên.
Đám đông theo bản năng rướn cổ nhìn sang, theo lá bài chậm rãi xoay tròn rồi hạ xuống, những con chữ quen thuộc, trong nháy mắt làm tất cả mọi người đỏ cả mắt!
"Má!"
"Không thể nào?!
"Mẹ nó, đây là nghịch thiên à! Lại là ba con Ách!"
"Như này thì chơi làm sao? Lại là ba con Ách, một phát ăn cả làng!"...
Tên dữ tợn trực tiếp trợn mắt, ném luôn bộ bài trong tay, không thèm nhìn nữa, không còn liên quan gì tới hắn nữa rồi. Sau đó tên dữ tợn, Mặt Ngựa và Vương Khánh Chí đều phẫn nộ nhìn người chia bài.
Người chia bài đầu đầy mồ hôi, hắn hết sức x·á·c nh·ậ·n rằng, với kinh nghiệm nhiều năm của mình, đối phương tuyệt đối không thể nào có ba lá Ách! Nhưng lời này hắn lại không thể nói, sự thật thắng hùng biện!
Nhưng người chia bài vẫn chứng minh một chút, đem toàn bộ các lá bài trong bộ bài tung ra hết, mọi người đều rõ ràng thấy, bài trong tay của người chia bài vừa vặn không có ba lá Ách! Nói cách khác, ba lá của Phương Chính là từ bộ bài này ra! Như vậy cũng không có khả năng gian lận. Thuần túy là do vận may thôi ư?
Mặt Vương Khánh Chí một mảnh đen sì, nếu chỉ là như trước kia cố ý thua cho Trịnh Gia Hưng, mỗi lần mấy trăm hoặc hơn một ngàn thì hắn còn có thể chấp nhận, nhưng một lần sáu ngàn thì ai chơi lại cho nổi chứ! Cả đám này thì chỉ có Uông lão tứ là còn khấm khá.
Nhìn lại Phương Chính, hắn vẫn đang ôm đống tiền vẻ tham lam, rồi lại bảo Trịnh Gia Hưng lấy cái bao tải đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp ném tiền vào đó!
"Mẹ, còn mang cả bao tải đến nữa! Thằng cha này định làm cái gì vậy?" Vương Khánh Chí suýt chút nữa buột miệng mắng ra.
Những người khác cũng vậy, đây là ý gì? Có phải biết chắc mình thắng, nên mang cả bao tải tới đựng tiền?
Lúc này Phương Chính lên tiếng: "Gia Hưng à, ngươi nói đúng đấy, người mới vận may đúng là tốt. Ngươi nhìn xem, ta chỉ cần nhắm mắt chơi thôi mà cũng thắng nhiều như thế này. Chút nữa, chúng ta đi mua cái mô tô đẹp thật đẹp, phải xịn vào nhé."
Nghe đến đây, ba người Vương Khánh Chí, tên dữ tợn và Mặt Ngựa đều như vừa nuốt phải con ruồi chết vậy, khó chịu không tả xiết. Đây toàn là tiền của bọn hắn mà! Nhất là Vương Khánh Chí, vừa nghe nhắc tới mô tô thì trong lòng liền khó chịu, luôn cảm thấy cái mô tô kia chẳng phải quá dễ có một chút sao.
Thế nhưng mà, Vương Khánh Chí nhìn kiểu gì thì Phương Chính cũng không giống cao thủ đánh bạc, hơn nữa, gã này cứ dựa ra sau ghế, còn chẳng thèm sờ bài, chỉ là đẩy tiền ra rồi lật bài, gom tiền… Hình tượng này khiến cho đầu óc hắn hơi loạn, chẳng lẽ trên đời này lại có vận may như thế thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận