Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 337: Cái này khách hành hương có chút đặc biệt

Chương 337: Vị khách hành hương này có chút đặc biệt.
Hoa Rơi và những người khác đến đây, chưa từ bỏ ý định lại gọi mấy tiếng, bên trong chỉ truyền ra giọng nói bình thản của Phương Chính: "Các vị thí chủ mời trở về, nếu muốn ăn thì sang năm hôm nay hãy dậy sớm."
Mọi người không biết phải làm sao, chỉ có thể nhờ đến Vương Hữu Quý giúp đỡ.
Hoa Rơi nói: "Thôn trưởng, chúng ta là người quen cũ, chúng ta cũng giúp đỡ thôn các ngươi không ít, ông xem... Có được không..."
Vương Hữu Quý cười khổ nói: "Ngươi không biết tính tình của Phương Chính rồi, đã nói một là một, hắn nói không có, thì chắc chắn là không có. Được thôi, nể tình mọi người có quan hệ không tệ, ta về thương lượng với những người khác xem sao, chia cho các ngươi một ít."
Hoa Rơi vốn không mong sẽ lấy được bánh chưng nữa, nghe Vương Hữu Quý nói vậy, lập tức nở hoa trong lòng, vội vàng đáp ứng.
Thế là, một đám người lại lục tục kéo nhau xuống núi, Vương Hữu Quý ở trong thôn vẫn có uy tín, chỉ một câu nói, các thôn dân cũng không keo kiệt, mỗi nhà đều lấy ra mấy cái, mấy du khách này ai cũng có thể ăn được một ít. Những người trước đó đã ăn thì tự nhiên cất giữ cẩn thận, về nhà chậm rãi thưởng thức. Còn những người chưa ăn, không kìm lòng được liền mở ra nếm thử, họ rất tò mò, cái bánh chưng này rốt cuộc ngon đến mức nào, mà những người kia lại có thể kiên trì ở trên núi đợi một ngày!
Kết quả lần ăn thử này, tất cả đều hối hận.
"Trời ơi, ăn hết rồi, sau này muốn ăn lại thì làm sao đây..."
"Hối hận quá, sớm biết chỉ ăn nửa ngụm thôi, giữ lại."
"Ta rõ ràng chỉ muốn ăn một chút thôi, sao lại không nhịn được mà ăn hết luôn chứ..."
Mà người hối hận nhất vẫn là cô gái đã nói bánh chưng của Phương Chính có vấn đề lúc ban đầu, nếu lúc đó cô không nói nhiều thì bây giờ chí ít cũng được ăn mấy cái rồi... Hối hận quá đi!
Mặc kệ mọi người phàn nàn ra sao, các thôn dân đã cố gắng hết sức, hơn nữa còn được ăn ngon mà không tốn tiền! Trong lòng tuy không thoải mái cũng vui vẻ rồi, từng người lái xe trở về. Chỉ là trong lòng âm thầm nhớ kỹ Nhất Chỉ Tự, nhớ kỹ ngày hôm nay, sang năm hôm nay, họ nhất định phải đến, còn phải đến sớm hơn nữa!
Đồng thời, các loại ảnh chụp liên quan đến Nhất Chỉ Tự, ảnh chụp rừng trúc cũng được lan truyền ra bên ngoài. Nhận được lợi từ các thôn dân, mọi người tự nhiên dùng sức thổi phồng Nhất Chỉ thôn, lại đem những điều các thôn dân đã nói, đã kể lại lan truyền ra ngoài. Trong đó, chuyện cầu tự của nhà Dương Hoa là thần kỳ nhất.
Nhất Chỉ Tự một lần nữa trở thành đề tài bàn tán sau bữa trà, bữa rượu của rất nhiều người, tin tức về sự linh thiêng của Nhất Chỉ Tự cũng truyền đến tai một nam tử đang ăn bánh bao khô. Nam tử ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi thu lại nửa cái bánh bao còn lại.
Mới chỉ một ngày trôi qua, cơn gió lốc ngày hôm qua cũng đã tan biến.
Mặt trời còn chưa nhô lên khỏi đường chân trời, nhưng trời đã sáng. Từ khi Hồng Hài Nhi giải thích tiếng gà trống gáy là gì xong, Phương Chính đã quả quyết cài đồng hồ báo thức, không thèm nghe gà gáy nữa, luôn cảm thấy tiếng gáy đó, đầy sự khó chịu.
Quét dọn Phật đường, ăn điểm tâm, Phương Chính khí định thần nhàn mở cửa lớn, kết quả ở cửa vậy mà có hai người đang đứng đó!
Một nam tử mặc quần áo đen, áo sơ mi xám, trời nóng như vậy mà vẫn mặc áo dài tay, tay áo dài kéo lên trên, biến thành ngắn tay. Bên cạnh hắn là một bé gái ôm một con thỏ nhồi bông bị rách một tai, bé gái mặc bộ đồ màu vàng, quần đỏ dài bảy phần, có chút sợ hãi đứng bên cạnh nam tử, kéo tay nam tử, có vẻ hơi căng thẳng. Vừa thấy Phương Chính đi ra, bé gái lập tức trốn sau lưng nam tử.
Thái dương của nam tử hơi tái nhợt, trông không lớn tuổi lắm, nhưng trong mắt lại toàn là vẻ tang thương.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, hai vị thí chủ buổi sáng tốt lành."
Nam tử cố gắng gượng cười nói: "Pháp sư buổi sáng...""
"A Di Đà Phật, thí chủ mời vào bên trong." Đến chùa chiền chẳng qua là cầu Phật thôi, Phương Chính tự nhiên mời người vào.
Nhưng điều khiến Phương Chính bất ngờ là, nam tử không đi vào ngay, mà lại do dự một chút, rồi hỏi Phương Chính: "Xin hỏi trụ trì, ở đây... Thật sự linh thiêng sao?"
"Tâm thành thì linh." Phương Chính đã gặp quá nhiều câu hỏi này, thuận miệng trả lời.
Nam tử gật đầu, kéo tay bé gái đi vào chùa, nhìn thấy cây bồ đề xanh um tươi tốt trước mặt, dưới sự ảnh hưởng của biển hiệu Phật pháp, cả người cũng cảm thấy bớt bực bội. Bé gái cũng không còn sợ nữa, còn lén lút cười với Phương Chính.
Phương Chính mỉm cười đáp lại.
Nam tử dẫn theo bé gái đến cửa Phật đường, nhìn bảng hiệu ở cửa, ánh mắt hiện lên vẻ do dự.
Phương Chính nhẹ giọng nói: "Cao hương hay hương thường cũng chỉ khác nhau về hình thức, tâm có thành hay không không liên quan đến hương khói. Tâm đến thì đã đến rồi."
Nam tử nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Phương Chính một cái, dẫn theo bé gái đi vào Phật đường, sau đó khẽ nói: "Ba làm như thế nào thì con cũng làm như vậy, có biết không?"
"Dạ." Bé gái ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nam tử dâng hương, dẫn theo bé gái quỳ xuống, lặng lẽ cầu nguyện điều gì đó. Xong xuôi, dẫn bé gái ra khỏi Phật đường, hỏi Phương Chính: "Pháp sư, xin hỏi, chùa mình ngày nào cũng mở cửa vào giờ này sao?"
Phương Chính nói: "Thời gian mở cửa mỗi ngày, không nhất định."
"Vậy... Có thể sớm hơn chút không?" Nam tử do dự một lúc rồi hỏi.
Phương Chính ngẩn người một chút, sau đó mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể, thí chủ muốn mở cửa vào mấy giờ?"
"Sáu giờ được không?" Nam tử hỏi.
Phương Chính ngạc nhiên, sớm như vậy? Mặc dù ở Đông Bắc, ngày vào mùa đông sẽ càng ngày càng dài, trời sáng sớm hơn. Nhưng sáu giờ, vẫn là có hơi sớm. Tuy nhiên nhìn vẻ khó xử và chờ đợi trong mắt nam tử, Phương Chính vẫn gật đầu nói: "Được."
"Cảm ơn pháp sư." Nam tử nhẹ nhàng thở ra, dẫn theo bé gái rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người, Phương Chính âm thầm mở thiên nhãn, kết quả trên người hai người không có gì bất thường xảy ra. Lại mở tuệ nhãn, cũng không nhìn ra điều gì...
Phương Chính khẽ lắc đầu, cũng không để ý nữa.
Mấy ngày nay, Hồng Hài Nhi ban đêm đều ra ngoài làm mưa, các thôn khô hạn xung quanh đều có mưa, giương cờ mệt mỏi vì thi pháp, không làm gì hết, mỗi ngày ăn no ngủ kỹ như tiên, tháng ngày trôi qua thật dễ chịu. Đối với chuyện này, Phương Chính cũng mặc kệ, ngược lại còn để rất nhiều đồ đựng nước trong sân để hứng nước mưa, đổ vào vạc trong Phật đường, kết quả cảm giác uống cũng y như vậy.
Sau gần nửa tháng mưa liên tục, thêm việc các thôn dân chủ động đóng giếng sâu, lớp cát ở đây cũng giúp đỡ rất nhiều, nước mưa nhanh chóng ngấm xuống, nước ngầm cũng ngày càng nhiều, hiện tại, Nhất Chỉ Tuyền đã có nước trở lại, chỉ là dòng nước không lớn mà thôi.
Cũng may, các thôn dân ngày càng chú trọng bảo vệ môi trường, đường sông cũ của Nhất Chỉ Tuyền, cũng được họ khai thông cùng dòng suối từ Thông Thiên Sơn chảy xuống, hợp thành một dòng, ngược lại cũng coi như một phong cảnh nhỏ.
Thấy Nhất Chỉ thôn làm nông nghiệp càng lúc càng hăng hái, thời gian cũng trở nên nhộn nhịp hơn, thôn của họ cũng bắt đầu đỏ mắt. Nhưng không có trúc tím, đây là điều đáng tiếc! Tuy vậy cũng không nản lòng, mọi người nhao nhao trồng thêm các loại quả như hồng, dưa hấu và các loại cây khác để thu hoạch. Mà Nhất Chỉ thôn lại nằm ở vị trí cuối cùng, phàm là ai đến Nhất Chỉ thôn đều sẽ đi ngang qua các thôn kia, các thôn dân làm thêm chút rau củ quả để bán ở ven đường, gắn thêm cờ hiệu "xanh, không thuốc trừ sâu", vậy mà bán rất chạy! Thế là, từng thôn một dưới sự dẫn dắt của Nhất Chỉ thôn, đã âm thầm thay đổi phương thức sản xuất ban đầu. Môi trường sinh thái cũng ngày càng tốt lên, chỉ là quá trình này diễn ra rất chậm chạp, trong thời gian ngắn khó thấy được nhiều biến đổi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận