Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 227: Hồng Nham tự thiệp mời

Tôn Tiền Trình sững sờ, không ngờ thắp hương lại có nhiều chú ý như vậy, không nhịn được giơ ngón tay cái với Phương Chính, nói: "Thụ giáo." Thế là Tôn Tiền Trình dựa theo lời Phương Chính nói, một nén nhang một nén nhang cẩn thận, yên lặng đọc những lời kia. Phương Chính thì ở bên cạnh giúp niệm kinh. Một lượt xong xuôi, trời đã dần tối, Tôn Tiền Trình mời Phương Chính đến nhà ăn cơm, nhưng Phương Chính từ chối. Dù Ngũ Tạng miếu sắp hết gạo, nhưng Phương Chính vẫn muốn về nhà ăn. Từ biệt Tôn Tiền Trình, nghe tiếng pháo nổ trong thôn, Phương Chính trở về Nhất Chỉ chùa, nhóm bếp nấu cơm, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng đã có mưa nhỏ, theo tiếng sấm xuân rền vang, Phương Chính biết, thanh minh đã qua, thời tiết chẳng mấy chốc sẽ nóng lên. Đồng thời, việc xây dựng Nhất Chỉ chùa cũng được đưa vào lịch trình. Tết thanh minh trôi qua, tháng tư có chút thanh nhàn, nhưng tháng này cũng có chút ngày lễ đặc biệt của Phật môn. Ngày 12 tháng 4 dương lịch, tức 16 tháng 3 âm lịch, là ngày lễ đản sinh của Chuẩn Đề Bồ Tát. Đây là một ngày lễ lớn của Phật môn, Chuẩn Đề Bồ Tát, Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát là bốn vị Bồ Tát nổi danh nhất. Trong chùa Phương Chính có thờ hai tượng Quan Âm Bồ Tát, nhưng trước kia ngày lễ đản sinh của Quan Âm Bồ Tát, Phương Chính không mở pháp hội, chỉ làm lễ tụng kinh bình thường, cúng dường cá nhân mà thôi. Không còn cách nào khác, dù có muốn mở pháp hội, hệ thống cũng có thể trợ giúp, nhưng Phương Chính hiện tại không có kinh nghiệm mở pháp hội, tùy tiện mở, gây ra chuyện rối ren thì chẳng phải phiền phức hơn sao? Hơn nữa, pháp hội chỉ là một con đường tắt để truyền bá Phật pháp, chứ không phải con đường duy nhất.
Sau ngày lễ đản sinh của Quan Âm Bồ Tát là ngày lễ đản sinh của Phổ Hiền Bồ Tát, Phương Chính không thờ vị Bồ Tát này, nên cũng không tổ chức, chỉ niệm kinh cúng dường Bồ Tát trong lòng. Thấy thời gian trôi qua từng ngày, lại sắp đến ngày lễ đản sinh của một vị Bồ Tát nữa, Phương Chính cuối cùng cũng nảy ra một chút ý định, không biết có nên mở một buổi pháp hội không? Nhưng, mở pháp hội cần phải chuẩn bị những gì, làm những gì? Phương Chính chợt phát hiện, hắn dù đã tham gia một lần pháp hội lớn ở Bạch Vân tự, nhưng do quy mô quá lớn, hắn căn bản không thể tham gia toàn bộ quá trình, những điều học được thực sự quá ít ỏi. Bây giờ tự mình mở pháp hội, hai mắt mù tịt, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, ngoài chùa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Phương Chính ngẩng đầu lên, hóa ra là người quen cũ, anh chàng giao hàng nhanh Hồ Tham. Hồ Tham thở hồng hộc chạy vào, chưa kịp đứng yên đã móc ra một kiện hàng, kêu lên: "Phương Chính pháp sư, đồ của ngươi đây, cái kia, đồ vật đặt ở đây, ngươi xem chút đi. Tôi còn có việc gấp, đi trước nhé..." Sau khi để thiệp mời xuống, Hồ Tham lại vội vàng chạy đi. Phương Chính thấy vậy, lập tức sốt ruột: "Nếu đồ bên trong hư hỏng thì sao? Ngươi cứ thế đi luôn à? Cũng không xem xét lại chút? Bần tăng còn chưa ký nhận mà?" "Không cần ký, tôi tin tưởng đại sư làm người, có chuyện gì tôi chịu." Nói xong, Hồ Tham đã chạy xa.
Phương Chính lau mũi, cười hắc hắc: "Ở đây nếu có một thỏi vàng bần tăng liền giấu đi, đến lúc đó để thằng nhãi này khóc nhè, hắc hắc..." Thực tế là nói vậy thôi, đây rõ ràng là một phong thư lớn, đồ ngốc cũng biết bên trong không có thỏi vàng nào. Phương Chính tiện tay mở ra xem, lập tức ngạc nhiên... "Pháp hội lễ đản sinh Chuẩn Đề Bồ Tát, cung thỉnh Phương Chính trụ trì. Người mời, Hồng Nham thiền sư." Lại là một tấm thiệp mời! Xem hết nội dung bên trong, Phương Chính thở dài, quả nhiên là liên quan đến ngày lễ lần này. Nhưng Phương Chính không định tổ chức loại lễ hội này ở Nhất Chỉ chùa, dù hệ thống có hỗ trợ đủ thứ, nhưng lại chẳng có ai!
Sau ngày 8 tháng 4, thời tiết càng ngày càng ấm, người dân thôn quê sau một mùa đông lười biếng đều bắt đầu chuẩn bị cho việc cày cấy vụ xuân. Có người chuẩn bị máy móc khoan giếng, người thì dựng nhà lưới để ươm giống, người lại lo cày xới đất... Trong lúc nhất thời, cả thôn đều bận rộn. Lúc này mà mở pháp hội, nếu ở gần thành phố lớn thì còn có thể được, người thành phố không phải lo việc cày cấy, dù là đi du xuân, tham gia náo nhiệt hay là do ảnh hưởng của tư tưởng lễ Phật, đều sẽ đến xem, đó sẽ là một dịp lễ lớn.
Nhưng Nhất Chỉ chùa ở cái nơi như này, chủ yếu tín đồ chỉ có dân làng, lại còn là loại có việc cầu cạnh mới tới, không có việc gì thì không ngó ngàng đến. Với tình hình này, ai có thể bỏ việc nhà để đến tham gia pháp hội? Cho nên không chỉ Nhất Chỉ chùa, ngay cả Hồng Nham tự có lẽ cũng không tụ tập được nhiều người, nhiều nhất cũng chỉ là người trong huyện Tùng Vũ đến góp vui. Đó là nhờ danh tiếng của Hồng Nham tự khá lớn, sức ảnh hưởng của Hồng Nham thiền sư cũng lớn. Còn Nhất Chỉ chùa, nếu mở hội thì chắc cũng không có mấy ai tới. Huống hồ, Nhất Chỉ chùa lại không thờ Chuẩn Đề Bồ Tát, mở pháp hội kiểu này cũng có chút cảm giác treo đầu dê bán thịt chó. Thêm vào đó, Phương Chính hoàn toàn không có kinh nghiệm, thật không dám mạo hiểm mở pháp hội lớn. Bây giờ Hồng Nham tự mở, hắn lại có thể đến quan sát học hỏi một chút, nghĩ đến đây, Phương Chính liền vui vẻ cất thiệp mời, chuẩn bị đến Hồng Nham tự tham gia pháp hội.
Nghĩ xong mọi việc, Phương Chính vác mõ đi ra sau chùa, đến lúc cho đám mạ non nhà mình tụng kinh, thấy Phương Chính muốn đi tụng kinh, Độc Lang, sóc, khỉ lập tức vội vàng đi theo, ngồi ở đầu ruộng, gõ mõ niệm kinh, ba tiểu gia hỏa thì nghe rất chăm chú. Mấy ngày thoáng chốc đã qua, sáng hôm nay, Phương Chính dậy rất sớm, lo xong chuyện trong chùa, ăn điểm tâm xong, dẫn theo khỉ ra cửa, lần này mục tiêu là Hồng Nham tự, Hồng Nham tự cách Nhất Chỉ chùa không quá xa. Nếu đi xe máy thì hơn một tiếng đã đến, nếu đi bộ thì quả thực là hơi xa. Vì thế lần này Phương Chính không định đi bộ, xuống núi, đi thẳng đến nhà Vương Hữu Quý, hôm qua đã liên hệ trước, Vương Hữu Quý vừa hay phải đi họp ở thôn Hồng Nham, Phương Chính có thể dễ dàng xin đi nhờ xe.
Quả nhiên, Vương Hữu Quý đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ Phương Chính. Thấy Phương Chính đến, ông vỗ vỗ vào chiếc xe máy to của mình cười hắc hắc nói: "Phương Chính pháp sư đến rồi à, chỉ còn chờ ngươi thôi đấy." Phương Chính cười nói: "Bần tăng chắc là không đến muộn chứ?" "Không muộn, không muộn, là thằng khỉ này nôn nóng. Đừng để ý đến nó!" Vợ của Vương Hữu Quý đi ra, bưng một chậu cơm thừa, gạo vụn gì đó, chưa kịp đặt xuống, một đàn gà đã chạy tới, ngửa cổ chờ ăn. Vương Hữu Quý cười nói: "Cô có thể đừng cứ thỉnh thoảng lại phá tôi không? Dù sao tôi cũng là trưởng thôn, cho tôi chút mặt mũi được không?" "Cho ông chút mặt mũi để lót giày được không? Nếu được, về sau ông cứ chân trần đi đường, tôi không quan tâm." Vợ Vương Hữu Quý nói. Vương Hữu Quý lập tức đầu hàng, quay sang Phương Chính nói: "Thôi được rồi, chuẩn bị xong rồi thì đi thôi. Đúng rồi, cái con khỉ này của ngươi..."
Phương Chính nói: "Không sao đâu, nó lanh lợi lắm, biết phải làm sao." "Vậy thì tốt, tôi chạy chậm thôi, nếu không được, lại nghĩ cách khác." Vương Hữu Quý vừa nói vừa lên xe, Phương Chính ngồi giữa, rồi vỗ vỗ vào chỗ ngồi phía sau, nói với khỉ: "Ngồi ở phía sau, lát nữa chạy nhanh lắm, ôm chặt lấy bần tăng, nếu không bị ngã xuống thì đừng trách bần tăng không nhắc nhở ngươi nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận